Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, chỉ cần còn một hơi thở, chỉ cần người không chết, mặc kệ là thương thế kiểu gì đều có thể cứu sống!
Giang Khuynh Nguyệt cũng vậy!
Đối với Diệp Thiên Dật mà nói, trước đó cứu nàng thực sự chỉ vì Yêu Hậu, nàng là người Yêu Hậu để ý, nhưng nếu không có Yêu Hậu thì có lẽ Diệp Thiên Dật vẫn sẽ cứu nàng, nhưng mà nàng lúc đó, Diệp Thiên Dật hoàn toàn không có bất kỳ thiện cảm nào, ngoài việc nàng là một cô gái rất xinh đẹp!!
Nhưng bây giờ lại khác.
Nàng cứu bọn họ!
Nếu như nàng không ra tay, Diệp Thiên Dật thật sự không có quá nhiều biện pháp, bởi vì vào tình hình lúc đó, Diệp Thiên Dật đang độ lôi kiếp, hắn cũng không có cách nào! Cho nên Diệp Thiên Dật thật sự là rất cảm kích sự giúp đỡ của nàng!
Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan hóa thành một tia dược lực xuất hiện trong cơ thể nàng, sau đó trải rộng toàn thân nàng, thương thế đáng sợ, thậm chí tâm mạch đã không còn đập của nàng cũng được khôi phục lại một lần nữa!
Diệp Thiên Dật ngồi đó giơ tay tra xét mạch đập khôi phục lại của nàng, thở dài một hơi!
“Người này vì sao lại cứu ta?”
Diệp Thiên Dật không quá rõ ràng!
“Lẽ nào nàng biết quan hệ của ta và tiên nữ sư tôn? Cũng không thể nào? Người biết chuyện này cũng chỉ có hai cô vợ Nữ hoàng, các nàng cũng sẽ không nói ra, suy đoán sao?”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm, hắn cũng không rõ.
Diệp Thiên Dật đã gỡ khăn che mặt của Giang Khuynh Nguyệt xuống, sau đó phóng thích Phép tạo hóa xóa vết máu trên người nàng đi!
Cô gái này thật sự rất xinh đẹp! Tuyệt đẹp!
Diệp Thiên Dật không chịu ngược lại hít một ngụm khí lạnh!
Thật muốn..... Thật muốn.....
Thật muốn làm gì?
Khụ khụ___
Ngươi hiểu mà.
Ánh mắt nhìn người của Yêu Hậu thật là tốt!
“n....”
Vào lúc này, Giang Khuynh Nguyệt phát ra thanh âm yếu ớt, lông mi thật dài của nàng khẽ run, sau đó đôi mắt xinh đẹp mở ra!
Trong đôi mắt này mang theo mê mang, mang theo giải thoát, nhưng mà.....
Diệp Thiên Dật đột nhiên nhíu mày!
Đôi mắt của nàng lộ ra màu đỏ, rất quỷ dị, cũng chứng minh tình hình bây giờ của nàng dường như không phải là rất tốt!
“Ta chết rồi sao.....”
Giang Khuynh Nguyệt nỉ non một tiếng sau đó ngồi dậy, nhìn lướt qua bốn phía, đột nhiên rơi xuống người Diệp Thiên Dật.
“Ha, ngươi cũng chết rồi?”
Giang Khuynh Nguyệt khinh thường cười một tiếng.
“Chị đẹp à, ngươi đang nói cái gì thế, không chết.”
Diệp Thiên Dật nói một câu.
“Cái gì!?”
Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên cau mày, sau đó giơ tay ra.
Bộp ____
Nàng tát một cái lên mặt Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật:???
“Đau không?”
Giang Khuynh Nguyệt lạnh lùng hỏi.
“Cái đồ dở hơi này, ngươi nói xem? Đệt!”
Giang Khuynh Nguyệt: ???
“Làm sao có thể!”
Nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Ngươi cứu ta?” Mắt đẹp nàng nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.
“Không vậy thì sao chứ?”
“Không thể nào! Ngươi làm sao có thể cứu ta được?”
“Vậy nếu không ngươi là quỷ rồi?”
Diệp Thiên Dật nói một câu!
Giang Khuynh Nguyệt đứng dậy, cảm nhận một chút tình trạng thân thể.
Có bị thương, nhưng mà không nặng.
Nàng chấn kinh.
“Ánh mắt của ngươi là có việc gì? Là m Nguyệt tâm pháp?”
Diệp Thiên Dật nhíu chặt mày hỏi.
Giang Khuynh Nguyệt phục hồi lại tinh thần.
“Tại sao ngươi lại cứu ta?”
“Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?”
Diệp Thiên Dật hỏi ngược lại.
“Ha ha.”
Giang Khuynh Nguyệt cười nhạo một tiếng.
“Bản tôn làm việc cần ngươi phải hỏi sao?”
Diệp Thiên Dật: “.......”
Cô gái này, được lắm!
“Rốt cuộc có phải m Nguyệt tâm pháp không?”
Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên biến sắc.
Diệp Thiên Dật đột nhiên nhíu mày!
Đệch!
Soàn soạt ____
Nàng giơ tay sau đó bóp lấy cổ Diệp Thiên Dật.
Soàn soạt____
Diệp Thiên Dật trực tiếp phóng thích lực lượng không gian, thoát ly khống chế của nàng!
“Tuyệt đối là nguyên do của m Nguyệt tâm pháp!”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm.
“Thật là...... thiếu niên đẹp trai.”
Ánh mắt và biểu tình của Giang Khuynh Nguyệt đều giống hệt như biến thành một người khác, nàng vươn đầu lưỡi, liếm đôi môi đỏ của mình.
Diệp Thiên Dật: ???
Trò gì vậy.....
Giang Khuynh Nguyệt liếm đôi môi đỏ, sau đó ngoắc ngoắc tay với Diệp Thiên Dật: “Lại đây.”
“Bà chị à, ngươi bình thường chút đi!”
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói!
Đây là tác dụng phụ của m Nguyệt tâm pháp? Tác dụng phụ của m Nguyệt tâm pháp không phải là sẽ biến người ta thành ác ma giết người không chớp mắt sao?
Đây chỉ là điều Diệp Thiên Dật biết, thực ra đây chỉ là một trong những tác dụng phụ!
m Nguyệt tâm pháp sẽ khiến người ta biến thành không thể khống chế tà niệm của chính mình, không có cách nào suy nghĩ vấn đề giống người bình thường, chỉ biết dựa vào bản năng của mình để làm việc.
Đơn giản mà nói, nhìn thấy một người không thoải mái, trực tiếp giết, nhìn thấy người đẹp hơn mình, trực tiếp giết, ý niệm vừa động, không hề cố kỵ giết hại trăm vạn dân trong thành!
Càng như vậy, nhìn thấy một anh trai nhỏ đẹp trai như vậy, sẽ muốn ‘thịt’ hắn.
Mà bây giờ, Giang Khuynh Nguyệt chính là trong tình trạng này!
Nàng đã không thể khống chế chính mình.
Đây chính là nguyên nhân tại sao nàng lại muốn tự kết liễu mạng sống của bản thân!
“Lại đây!”
Giang Khuynh Nguyệt nhếch khóe miệng nói.
Diệp Thiên Dật: ???
“Cho ngươi thời gian ba giây!”
Giang Khuynh Nguyệt nói rồi cởi áo ngoài của mình xuống.
Diệp Thiên Dật: “ ......”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Sưu ___
Nàng vọt tới trước mặt Diệp Thiên Dật!
Xoẹt xoẹt___
Quần áo của Diệp Thiên Dật bị nàng xé rách, sau đó nàng ôm lấy thân thể Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “.....”
Không phải chứ?
Không giống với trong tưởng tượng của hắn nha!
“Nghe theo nàng.”
Lúc này, trong đầu Diệp Thiên Dật vang lên một giọng nói.
“Tiên nữ sư tôn?!”
Diệp Thiên Dật hé miệng!
“Thật hay giả đó?”
“Nghe theo nàng.”
Thanh âm của Yêu Hậu lại truyền đến!
“Ngươi....... sẽ không nhìn trộm chứ?”
Yêu Hậu: “....”
“Không.”
Diệp Thiên Dật nuốt một ngụm nước miếng.
“Ngươi nhìn trộm cũng không sao, ta không để ý!”
Diệp Thiên Dật hơi nhếch khóe miệng, sau đó nhìn Giang Khuynh Nguyệt tuyệt đẹp trước mặt, nói: “Vậy ta phải đến thôi.”
“Ừm ừm, đến đây đi, chà đạp ta đi.”
Diệp Thiên Dật: “.......”
Sau đó Diệp Thiên Dật nhào tới!
Ngay sau đó, mỗi một vị trí trong rừng rậm này liền bắt đầu dạt dào sắc xuân.
..........
Thật lâu sau, Giang Khuynh Nguyệt nằm sấp trên người Diệp Thiên Dật thở hổn hển, tay ngọc thon dài nắm lấy ngực Diệp Thiên Dật không buông tay.
Diệp Thiên Dật nằm ở đó cũng không buồn động.
Ánh mắt Giang Khuynh Nguyệt vào lúc này đột nhiên biến đổi, biến trở về bình thường, màu đỏ cũng biến mất rồi.
Nàng trong nháy mắt đứng dậy.
“Ngươi!!”
Nàng cắn răng bạc căm tức nhìn Diệp Thiên Dật.
“Bà chị à, ta thề, là ngươi, thật sự không phải ta!”
Diệp Thiên Dật nằm ở đó thư thái nói!
Giang Khuynh Nguyệt nắm chặt nắm tay!
Trong lòng nàng cũng rõ ràng có lẽ là chính nàng! Nhưng mà.......
Phù ___
Nàng thở dài một hơi!
“Ngươi quen biết Yêu Hậu đúng không?”
Giang Khuynh Nguyệt hỏi một tiếng.
Sau đó nàng đứng dậy, mặc quần áo của mình vào, nhân lúc thần trí còn thanh tỉnh, nàng muốn biết.
“Phải!”
“Quả nhiên! Ngươi là đệ thử thứ năm của sư tôn!”
“Thứ bảy.”
Giang Khuynh Nguyệt cau mày.
“Bảy người........”
Giang Khuynh Nguyệt cau mày.
“Còn có ai?”
“Còn có ngươi nha.”
Diệp Thiên Dật cười đứng dậy mặc quần áo nói.
Giang Khuynh Nguyệt: “.....”
Nói thật, lúc nàng nghe thấy câu này, cả cơ thể mềm mại đột nhiên run lên!