Diệp Thiên Dật thật sự cảm thấy không thoải mái!
Tại sao chứ?
Ngươi nói xem làm như vậy thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả!
Diệp Thiên Dật không phải là một tên ngốc!
Đúng vậy, hắn không phải là người gặp ai là yêu người đó, khụ khụ, đương nhiên, các cô gái xinh đẹp sẽ khiến bọn đàn ông thích! Nhưng cũng không đến nỗi hễ gặp ai là yêu người đó, phải là bọn họ thật sự quen nhau lâu rồi, giữa họ và Diệp Thiên Dật cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện!
Diệp Thiên Dật thích tất cả các cô gái xung quanh hắn!
Hàn Nhã Nhi….. Đương nhiên là Diệp Thiên Dật cũng thích nàng!
Hắn chỉ thích cô gái này! Mấu chốt là vì cô gái này thật sự rất tuyệt!
Nhưng, đêm nay Diệp Thiên Dật lại “không thích” nàng nữa!
Tại sao?
Ngươi nói xem, bây giờ là buổi tối, trời đã rất tối, ngươi không bật đèn, được, Diệp Thiên Dật có thể hiểu, dù sao thì nàng cũng đang rất mắc cỡ mà! Ngay cả đường đường là Nữ hoàng thì cũng phải xấu hổ, mà một người như Nữ hoàng lại gặp phải chuyện như này sẽ càng cảm thấy ngượng ngùng hơn!
Nhưng cũng không sao, dù sao thì cảnh giới của Diệp Thiên Dật cũng đã đạt tới Thánh Đạo cảnh, khả năng nhìn trong bóng tối vào ban đêm có thể sẽ không bằng ban ngày, có thể sẽ không nhìn rõ ở xa nhưng với khoảng cách gần như vậy thì nàng đỏ mặt Diệp Thiên Dật cũng có thể nhìn thấy!
Nhưng, năng lượng mà ngươi giải phóng khiến xung quanh đều chìm trong bóng tối có ý nghĩa gì?
Đại khái là tình hình thế nào?
Đôi mắt của Diệp Thiên Dật thật sự như nhuốm đen, hắn không thể nhìn thấy gì!
Đây là hắc ám tuyệt đối, là loại hắc ám có thể khiến võ giả không còn nhìn thấy gì, thậm chí là linh lực đã được giải phóng cũng không thể nhìn rõ!
Ngươi nói xem, Diệp Thiên Dật có cảm thấy khó chịu không?
Giống như Thường Hi lúc đó.
Đúng vậy, quả thực thoải mái thì có thoải mái thật, nhưng đôi mắt đều đã tối sầm lại, chỉ dựa vào tưởng tượng về bộ dạng vừa rồi của Hàn Nhã Nhi trong trí nhớ của mình, cũng có chút tác dụng, nhưng… Diệp Thiên Dật thật sự không thoải mái!
Cảm giác hiện giờ của Diệp Thiên Dật vẫn như vậy ngay cả khi nó bị thay thế bởi một thế lực xấu, hiểu không?
Ngươi không thể nhìn thấy, ngươi cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu!
Hu hu hu…oan ức! Không được, tuyệt đối không thể như vậy!
“Vợ Nữ hoàng.”
Diệp Thiên Dật hét lên.
Hàn Nhã Nhi nhắm tịt mắt, vòng tay ôm lấy eo của Diệp Thiên Dật, móng tay như nhanh chóng cắm sâu vào.
Đau quá!
Hàn Nhụy khốn nạn!
Ai nói với nàng là việc này rất thoải mái chứ?
Hàn Nhụy khốn nạn!
Khi cảm nhận được rằng Diệp Thiên Dật hôn mình, nàng nhanh chóng buông ra, gạt mặt của Diệp Thiên Dật sang một bên.
“Kết thúc rồi sao?”
Giọng nàng lạnh lùng nhưng có chút hơi run.
Diệp Thiên Dật: ???
Chà!! Vợ Nữ hoàng…
Chưa kể, còn có cảm giác có chút manh nha.
“Bà chị à, ta vừa mới bắt đầu thôi.”
Hàn Nhã Nhi: ???
“Vậy ngươi nhanh lên.”
Hàn Nhã Nhi cắn đôi môi đỏ mọng.
“Không… ta không nhìn thấy ngươi.”
“Không cần.”
“Bà chị à, rất là khó chịu! Quả thực quá khó chịu.”
Diệp Thiên Dật như sắp khóc.
“Nhanh lên.”
Hàn Nhã Nhi cắn răng.
“Ta…”
Diệp Thiên Dật như khóc không rơi nước mắt!
Ngươi nói ngươi có thể làm gì?
Hạnh phúc thì có hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng là điều bất hạnh.
“Ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Diệp Thiên Dật nghiến răng.
…
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Dật mở mắt.
Hàn Nhã Nhi đang chìm sâu vào giấc ngủ trong lòng hắn! Ngủ rất rất say.
“Thật đẹp.”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng, quả thực rất đẹp.
Đặc biệt là khi ngươi biết rằng nàng là Nữ hoàng, thì thật sự đúng là quá vui mừng!
Chỉ là nếu quan sát kỹ, ngươi sẽ bị bất ngờ khi phát hiện trên khuôn mặt nàng như có hai dòng lệ rơi, nàng rơi nước mắt không phải là vì bị mất trinh tiết, đối với nàng, điều đó chẳng là gì cả!
Mà vì bị… Diệp Thiên Dật làm đi làm lại nhiều lần.
Nói thế nào nhỉ?
Cuối cùng thì vẫn hạnh phúc!
Tại sao?
Lúc đầu Hàn Nhã Nhi không cho Diệp Thiên Dật nhìn thấy gì hết, sau đó Diệp Thiên Dật đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi…
Nhưng Diệp Thiên Dật vẫn không bỏ qua nàng, chỉ là đợi nàng thu hồi hắc ám kia đi hắn lại nhào qua nàng.
Hàn Nhã Nhi thỏa hiệp, nàng rơi nước nhưng thực sự không phải khóc, chỉ là không kiểm soát được, thậm chí nàng còn không biết là mình đang rơi nước mắt.
Sau đó, Diệp Thiên Dật đã trở nên rất hạnh phúc!
Quá là đẹp!
Đương nhiên, Diệp Thiên Dật cũng phải trả giá!
Cái gì?
Nếu bây giờ ngươi nhìn vào lưng hắn, tất cả những vết máu do bị móng tay đâm vào, có vết còn có thể sâu đến một cm.
Nhưng, Diệp Thiên Dật vẫn rất vui.
“Chuyện nhỏ, ta mà còn không trị được ngươi sao.”
Diệp Thiên Dật nhìn Hàn Nhã Nhi đang ngủ khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó hắn kéo nàng vào lòng, châm một điếu thuốc và bắt đầu hút.
Hàn Nhã Nhi vẫn chưa tỉnh, bởi vì nàng đã ngủ quá say rồi.
“Song Sinh Chi Hồn, ta cảm giác linh hồn lực và tinh thần lực của ta tăng lên gấp đôi, đây mới chỉ là một nửa mà đã mạnh như vậy sao?”
Diệp Thiên Dật cảm giác như líu lưỡi không nói lên lời!
Đối với võ giả mà nói, linh hồn lực rất quan trọng, có thể trước mắt ngươi không cảm nhận được, nhưng khi đạt tới cảnh giới nhất định, ngươi có thể mất cả vạn năm cũng không thể phá bỏ được, bởi vì linh hồn lực của ngươi không đủ!
Nhưng đối với Diệp Thiên Dật, linh hồn lực còn quan trọng hơn!
Bởi vì Phép tạo hóa và Phép hủy diệt của Diệp Thiên Dật dựa vào bốn phương diện tinh thần lực, linh hồn lực, linh lực và cảnh giới, không thể thiếu bất cứ cái nào! Mà tinh thần và linh hồn lực là đặc biệt quan trọng!
Diệp Thiên Dật nói rằng hắn sắp ‘quật khởi’ rồi!
Không, phải nói là đã ‘quật khởi’ rồi mới đúng.
Diệp Thiên Dật không thể không nhìn sang Hàn Nhã Nhi.
Thật đẹp!
Đây là Nữ hoàng sao?
Xì----
Diệp Thiên Dật không chịu nổi vùng dậy.
“Hay là…”
Diệp Thiên Dật ném điếu thuốc sang một bên, sau đó lặng lẽ đến gần!
Hàn Nhã Nhi đang ngủ say bỗng nhiên cảm thấy…
Nàng mở mắt và phát hiện tên khốn đó đã… một lần nữa!
Bịch—
Ngay lập tức, Diệp Thiên Dật bay ra ngoài!
“Aw—“
Ở phòng bên cạnh, Hàn Nhụy cả đêm không ngủ, như đang chờ nghe trộm, sau đó nàng phát hiện…
Bà chị này! Thậm chí còn phóng thích cả kết giới cách âm!
Nhưng…
Nàng đang chơi game, bỗng nghe thấy tiếng hét của Diệp Thiên Dật từ phòng bên cạnh vọng lại, nàng như chết lặng!
“Chuyện gì vậy? Tại sao Diệp Thiên Dật vẫn còn gào thét lên? Chẳng lẽ… đêm qua hắn đã làm gì chị, sáng thức dậy chị đã đánh cho hắn một trận sao?”
Hàn Nhụy nhếch mép cười.
Diệp Thiên Dật nói mà, Nữ hoàng đều như vậy sao? Thường Hi cũng vậy, Hàn Nhã Nhi vậy, khó cho hắn quá!
“Tên khốn!”
Hàn Nhã Nhi quấn mình trong chăn nghiến răng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật!
Khuôn mặt xinh đẹp này không biết là đang tức giận hay xấu hổ nữa, có thể là cả hai, mặt rất đỏ, nhưng vẫn rất đẹp.
Hàn Nhã Nhi thực sự… nàng thực sự muốn giết Diệp Thiên Dật!
Đêm qua quá đáng như vậy là đủ rồi, sáng nay khi nàng vẫn còn đang ngủ, sau đó cảm thấy cơ thể có chút kỳ lạ, vừa mở mắt, tên Diệp Thiên Dật đã đang…
Diệp Thiên Dật bò dậy.
“Cút ra ngoài!”
Hàn Nhã Nhi chỉ ra bên ngoài tức giận nói!
“Không ra!”
Diệp Thiên Dật mặt dạn mày dày lại leo lên giường
“Ngươi!!”
“Hì hì…”
Diệp Thiên Dật cười túm lấy chăn rồi chui vào.