Diệp Thiên Dật nhắm mắt lại, bắt đầu thúc giục Tà Thần Chi Lực bên trong cơ thể.
Thông thường mà nói, tất cả các phần xương cốt, có thể có được sức mạnh mạnh nhất, chính là phần xương sọ.
Cho nên Diệp Thiên Dật vô cùng mong chờ xem mình sẽ có được năng lực đặc biệt gì.
Bên trong cơ thể, xuông sọ đang được Tà Thần Chi Lực quấn lấy, đồng thời sức mạnh Song Sinh Chi Hồn cũng trào ra, quấn lấy xương sọ của Diệp Thiên Dật, xương sọ của hắn đang được thần hóa!
“Ưm…”
Sắc mặt Diệp Thiên Dật dần dần trở nên dữ tợn hơn.
Khoảng thời gian này cực kì đau khổ, đặc biệt là đầu óc.
Những nơi khác của Diệp Thiên Dật thì không sao, dù gì cũng chịu qua sự “Giày vò” của Yêu Hậu, nhưng xương sọ của mình lại chưa bị Yêu Hậu đánh nát, chủ yếu cũng không thể đánh, nếu mà nát thì cũng ngủm củ tỏi luôn rồi!
“Ư aaaa.”
Diệp Thiên Dật thốt ra tiếng kêu đau khổ.
Ở bên cạnh, Hàn Nhụy ngủ rất ngon, nhưng có ngủ sâu hơn nữa, tiếng động ấy cũng đủ làm nàng thức giấc.
Ngoại trừ linh lực bao quanh Diệp Thiên Dật, còn có âm thanh đau khổ não nề của Diệp Thiên Dật truyền đến, Hàn Nhụy mở mắt dậy.
“Này.”
Nàng nhìn qua, sau đó cực kì hoảng sợ.
Sắc mặt Diệp Thiên Dật lúc này rất tệ, mồ hôi tuôn như mưa, nghiến chặt răng, thậm chí cả người cũng run lên bần bật.
Hàn Nhụy nhanh chóng mặt đồ vào xem Diệp Thiên Dật.
“Hắn đang thần hóa Tà Thần Chi Cốt sao?”
Hàn Nhụy hơi trầm ngâm.
“Vậy chắc sẽ không có chuyện gì chứ?”
Nàng thở dài.
Còn tưởng là Diệp Thiên Dật ấy ấy với nàng xong thì có chuyện nữa chứ.
Xem ra dường như thần hóa xương sọ mạnh nhất đây, sức mạnh của hắn lại tăng nhanh thêm lần nữa, có lẽ không có vấn đề gì tại trận chiến chư thiên nữa rồi!
Hàn Nhụy trầm ngâm nói.
“Awwwww.”
Một tiếng kêu thảm khốc của Diệp Thiên Dật vang đến, dọa Hàn Nhụy ở bên cạnh một vố.
Phịch.
Linh lực cực lớn bộc phát ra, toàn bộ những đồ đạc bên trong căn phòng phút chốc đều bị hủy hoại.
“Tranh… tranh tranh của ta, bình hoa của ta, bộ sưu tập của ta.”
Hàn Nhụy nhìn thấy những bộ sưu tập của mình hóa thành tro, cả người đơ ra.
“Không!”
Hàn Nhụy ấm ức thút thít cái mũi nhỏ nhắn.
Sau đó nàng đi qua, quỳ xuống đất, nâng những bộ sưu tập đã hóa thành bụi của mình lên, vô cùng tủi thân.
“Diệp Thiên Dật khốn nạn! Ngươi không thể ra bên ngoài sao?”
Hàn Nhụy nghiến chặt răng nói.
Đồ thần kinh.
Bị hắn làm chuyện ấy rồi, bộ sưu tập của bản thân cũng chẳng còn gì! Aaaaa! Tức chết đi được!
Diệp Thiên Dật nằm trên giường hít một hơi thật sâu!
Ôi, đau quá, may mà qua được rồi! Thậm chí cảnh giới cũng tăng lên Thánh Đạo cảnh nhị giai rồi!
“Gì cơ?”
Diệp Thiên Dật nhìn Hàn Nhụy một cái.
“Ngươi đền cho ta đi! Đây là những bảo bối mà không biết bổn cô nương đã sưu tập bao nhiêu năm, bị ngươi hủy hoại cả rồi!!”
Hàn Nhụy chạy lại, lay lay vai Diệp Thiên Dật.
“Ta đền, ta đền. ”
Diệp Thiên Dật bị nàng lắc đến chóng cả mặt.
“Ngươi đền thế nào?”
Sau đó Diệp Thiên Dật phóng thích Phép tạo hóa, tất cả những đồ ấy trở về bình thường.
“Ừm, không phải được rồi sao?”
“Không được, không được.”
Hàn Nhụy tiếp tục lay.
“Đây là ngươi tạo ra cái mới, so với bộ sưu tập của ta không giống nhau, cho dù là giống nhau, trong lòng ta cũng có khúc mắc rồi, không cần! Ngươi đi mua cho ta! Đi tìm! Ta không biết đâu!”
Diệp Thiên Dật sờ sờ sống mũi nhìn nàng.
“Ta thấy có phải ngươi ấy ấy không đủ không?”
Hàn Nhụy: “…”
“Khốn nạn!”
Nàng tức giận bỏ tay ra.
Diệp Thiên Dật cười, sau đó nhảy xuống giường.
“Hôm qua biểu hiện rất tốt!”
Diệp Thiên Dật nhìn Hàn Nhụy cười nói!
“Cút!”
Hàn Nhụy nghĩ, chắc chắn là chị của mình đã lừa mình! Ai nói dễ chịu chứ? Đau chết đi được! Thật sự rất đau!”
Nàng thề, sau này sẽ không làm chuyện ấy nữa.
“Nhưng mà ta vẫn thích chị ngươi hơn.”
Diệp Thiên Dật vuốt cằm nói.
“Cút đi!”
Hàn Nhụy phi đến đạp cho Diệp Thiên Dật một phát.
“Ái!”
Hàn Nhã Nhi ở phòng kế bên nghe được một tiếng kêu thảm thiết của Diệp Thiên Dật!
Chẳng nhẽ…
Diệp Thiên Dật này không phải mới sáng sớm, rình lúc Hàn Nhụy đang ngủ mà ấy ấy Hàn Nhụy đấy chứ?
Khốn nạn.
Kế bên, Diệp Thiên Dật uốn éo eo.
Vừa nảy rất khó chịu, nhưng mà bây giờ dễ chịu chết đi được!
Thần thanh khi sảng!
“Này!”
Hàn Nhụy tuy không thoải mái, nhưng vẫn rất tò mò! Sau đó chân nàng đá đá vào chân Diệp Thiên Dật.
“Ngươi thu được năng lực gì vậy?”
Những năng lực có được nhờ Tà Thần Chi Cốt là thứ mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ.
Diệp Thiên Dật nhếch môi, sau đó ý niệm khẽ động.
Một phần sức mạnh tuôn ra.
“Gì vậy?”
Hàn Nhụy cả mặt như chết lặng.
Nàng chỉ cảm thấy có linh lực gì đó được giải phóng ra, nhưng hiệu quả đâu?
“Chẳng nhẽ ngươi thức tỉnh loại năng lực kém cỏi này á?”
Hàn Nhụy hỏi.
“Ngốc à, ngươi thử phóng linh lực ra xem.”
Diệp Thiên Dật nói.
Sau đó Hàn Nhụy nghi ngờ giải phóng ra một ít linh lực.
“Ta… ta ta ta, linh lực của ta đâu rồi? Không được! ”
Hàn Nhụy ngạc nhiên.
Diệp Thiên Dật nhếch môi: “Đây chính là năng lực ta có thu được!”
Hàn Nhụy há to miệng.
“Khiến cho kẻ thù không thể dùng linh lực?”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Cảm thấy cũng bình thường nhỉ, tuy rằng linh lực đối với võ giả rất quan trọng, có linh lực và không có linh lực là hai khái niệm, nhưng ngược lại không bằng một sức mạnh phá vỡ to lớn.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói : “Không có giới hạn cảnh giới. ”
Hàn Nhụy: ???
“Không phải chứ?”
Hàn Nhụy há to miệng, lộ rõ vẻ mặt kinh hoàng.
Đây lại là hai khái niệm rồi.
“Ừ, cho dù bây giờ người mạnh nhất đại lục ở trước mặt ta, hắn cũng không tập trung được linh lực!”
Diệp Thiên Dật nói.
Không sai!
Đơn thuần khiến kẻ địch không tập trung được linh lực, tuy thuộc vào sức mạnh đỉnh cấp, nhưng lại không thiểu não đến vậy! Nhưng mà nếu như cộng thêm không bị giới hạn cảnh giới, vậy hoàn toàn không quá khoa trương.
“Đây quả thực quá lợi hại.”
Hàn Nhụy kinh hoàng nói.
Diệp Thiên Dật thu lại sức mạnh Cấm Linh của mình.
“Tiêu hao thì sao?”
Hàn Nhụy hỏi.
“Như nhau, cho dù là Huyền Thiên cảnh hay Thiên Thần cảnh, ta tiêu hao để hạn chế linh lực của bọn họ là như nhau.” Diệp Thiên Dật nói.
Hàn Nhụy lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Đại khái là bào nhiêu?” Hàn Nhụy hỏi.
“Với thực lực hiện tại của ta, hạn chế linh lực của một người cần tiêu hao một phần nghìn linh lực.”
Hàn Nhụy: “…”
“Vãi chưởng.”
Nàng ngạc nhiên lắm.
“Thời gian liên tục thì sao?”
“Một phút, nhưng sau đó ta có thể phóng tiếp, chỉ cần trong phạm vi tầm mắt của ta, trong chớp mắt hắn sẽ bị cấm linh.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Lợi hại, lợi hại! Năng lực này thực sự rất lợi hại!”
Hàn Nhụy chịu không được đưa thẳng ngón tay cái lên.
“Vậy rốt cuộc là bây giờ lợi hại hay tối hôm qua lợi hại?” Diệp Thiên Dật cười đưa tay vỗ mông nàng.
Hàn Nhụy: “…”
Bịch.
“Ái.”
Hàn Nhã Nhi ở kế bên chết lặng.
Ý gì đây? Lại một tiếng nữa? Chẳng lẽ nào lại ấy ấy lần thứ hai?
Khốn nạn.
Sau đó hai người cùng nhau đi ra!
Có thể có được sức mạnh này trước trận chiến chư thiên, Diệp Thiên Dật cũng rất hài lòng rồi.