Hàn Nhụy và Hàn Nhã Nhi ngồi đó, Hàn Nhụy chán chường nằm dài trên bàn, còn Diệp Thiên Dật thì chạy đi tìm người khác chơi rồi!
"Chị, ngươi nói dối ta."
Hàn Nhụy nói!
"Làm sao?"
Hàn Nhã Nhi nhấp một ngụm trà!
"Rõ ràng là rất đau mà?"
Hàn Nhụy bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
Trong lòng Hàn Nhã Nhi tự nhiên lại cảm thấy rất dễ chịu.
"Hắn đã đánh thức năng lực gì?"
Hàn Nhã Nhi hỏi.
"Cấm linh, có thể ngăn cản các võ giả sử dụng linh lực của họ!!"
"Vậy thì tốt."
Hàn Nhã Nhi gật đầu.
"Chưa hết, không có giới hạn cảnh giới."
Hàn Nhã Nhi: "..."
Vẻ mặt giống như Hàn Nhuỵ lúc trước, sốc nặng!
Lại có thể có được thêm một thứ như này, hoàn toàn không phải cùng một khái niệm rồi.
"Nó có thể được coi là một loại năng lực hàng đầu trên thế giới này."
Hàn Nhã Nhi nói!
"Đúng vậy, và quan trọng nhất là nó không tiêu hao bao nhiêu! Dù là cảnh giới nào, nó cũng chỉ tiêu hao một phần nghìn linh lực hiện tại của hắn. Có thể nói, dù có gặp phải kẻ địch hàng đầu dù cho không thể đánh bại, hắn cũng có thể phong ấn linh lực của đối phương, cho dù là cảnh giới của hắn thấp hơn rất nhiều, thì đối phương cũng không thể giải phóng ra linh lực, đối phương dù thế nào cũng không thể đánh lại được hắn. "
Hàn Nhuỵ nói.
"Chà, thật sự không tồi, nếu vậy thì trận chiến chư thiên đối với hắn cũng không quá là khó khăn, nhưng ở một nơi như Chúng Thần Chi Vực, những người có năng lực mạnh sẽ xuất hiện với số lượng lớn. Mặc dù năng lực của hắn rất mạnh, nhưng sẽ luôn có một người mạnh hơn và có vô số năng lực đỉnh cao khác! Mấu chốt là cảnh giới của hắn! Cảnh giới của hắn không ngừng tiến bộ hơn nhưng hắn đến từ hạ vị diện, xuất phát điểm quá thấp. "
Hàn Nhã Nhi thở dài.
"Dù sao thì cũng không có vấn đề gì lớn cả. Tối nay ngươi còn cùng hắn chứ?"
Hàn Nhuỵ đột nhiên hỏi.
Hàn Nhã Nhi lườm Hàn Nhuỵ một cái, khi nhìn thấy ánh mắt của Hàn Nhã Nhi, Hàn Nhuỵ sợ hãi rụt cổ!
"Ta ra ngoài chơi đây."
Nàng nhanh chóng chuồn đi.
Một ngày cứ thế trôi qua, Diệp Thiên Dật đến đảo Thánh Tâm Thiên vào buổi tối.
"Sao ngươi lại tới đây thế?"
Hàn Nhụy nhìn thấy tên thối tha này tự nhiên lại thấy khó chịu.
"Ta không tới tìm ngươi."
Diệp Thiên Dật mỉm cười.
"Vậy thì ngươi đến đây để gặp chị gái ta à?"
Diệp Thiên Dật gật đầu: "Nàng đâu?”
"Hình như là đang tắm suối nước nóng ở phía sau."
Đôi mắt của Diệp Thiên Dật đột nhiên sáng lên!
Vút…
Hắn ta biến mất ngay sau đó!
“Tên thối tha."
Ở trong suối nước nóng tuyệt đẹp ở phía sau, Hàn Nhã Nhi đang ngâm mình trong đó.
Nàng rất ít khi đến đây để ngâm mình trong suối nước nóng, hầu như các cô gái ở đảo Thánh Tâm Thiên đều rất thích cùng nhau đến đây ngâm mình.
Nhưng hôm nay Hàn Nhã Nhi đến đây ngâm mình để thư giãn!
Mây lững lờ trôi, nàng dựa lưng vào vách đá uể oải nhắm mắt!
Nói thế nào nhỉ, tâm trạng này có thể nói là dễ chịu chưa từng có.
Khủng hoảng đã qua đi, món nợ ân tình của Diệp Thiên Dật cũng coi như trả lại rồi, lâu lắm rồi mới cảm thấy thư thái như thế này!
Chà ----
Hàn Nhã Nhi lười biếng mở đôi mắt xinh đẹp, nàng mơ hồ cảm thấy mặt nước tĩnh lặng dường như nổi lên gợn sóng!
Nàng liếc nhìn làn nước mờ ảo, như thể một cơn sóng đang lao về phía nàng!
Hàn Nhã Nhi cau mày.
Như thể ai đó đang bơi dưới nước.
Nhưng hơi nước bốc lên dày đặc, nàng cũng không nghĩ tiếp nữa, tiếp tục dựa vào vách đá, khuôn mặt xinh đẹp hướng lên trên, lười biếng nhắm mắt lại!
Đột nhiên, nàng cảm thấy dưới nước có một bàn tay giữ lấy chân mình.
Hàn Nhã Nhi cau mày.
"Tiểu Nhụy, đừng nghịch nữa."
Nàng nhẹ nhàng nói.
Sau đó hai bàn tay xuất hiện và nhẹ nhàng vuốt ve chân nàng trong nước!
Hàn Nhã Nhi mở to đôi mắt, có gì đó không ổn!
Nàng nhanh chóng nhìn lại!
Rồi nàng… thôi xong rồi!
Bùm--
Aa ----
Tiếng hét của Diệp Thiên Dật vang xa!
"Ngươi!!"
Hàn Nhã Nhi đứng trong nước, quấn lấy áo choàng, xấu hổ nhìn Diệp Thiên Dật đang nằm trên mặt nước.
Phụt--
Diệp Thiên Dật đứng lên!
"Ta nói này Nữ hoàng, ngươi độc ác quá đấy!"
Diệp Thiên Dật bực bội nói!
"Ngươi! Đồ khốn! Cút ra! "
Diệp Thiên Dật mỉm cười và đi về phía Hàn Nhã Nhi!
Phun--
Ngay sau đó, Diệp Thiên Dật đưa tay ra đẩy thân thể Hàn Nhã Nhi vào bờ.
"Ngươi……"
Diệp Thiên Dật cười nói: "Nữ hoàng."
Nói xong, Diệp Thiên Dật ép chặt lấy người nàng.
Hàn Nhã Nhi: ???
Nàng rất muốn đấu tranh, nhưng Diệp Thiên Dật càng ngày càng dùng sức, nàng căn bản không thể thoát ra được.
"Này, ngươi không chạy không được đâu."
Hàn Nhã Nhi cau mày.
"Quan hệ giữa ta và ngươi chỉ là nợ nhau ân tình mà thôi. Giờ ta đã trả ngươi rồi, đừng như thế này nữa." Hàn Nhã Nhi nói!
"Không, trong mắt ta, ngươi là người phụ nữ của ta!"
Diệp Thiên Dật nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng và nói.
“Ngươi đi tìm tiểu Nhuỵ đi.” Hàn Nhã Nhi nói.
"Nè! Có người chị nào như ngươi không? Chị gái mà lại hãm hại em gái như thế à, để nàng biết thì sẽ buồn lắm đây!"
Diệp Thiên Dật không thể nhịn được cười.
Hàn Nhã Nhi đẩy Diệp Thiên Dật ra và ngồi xuống.
"Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, chuẩn bị cho trận chiến chư thiên đi."
Nàng vừa nói xong, định đứng lên, lại bị Diệp Thiên Dật kéo xuống.
“Ngươi!"
Diệp Thiên Dật nhếch mép. "Ta không cần phải nghỉ ngơi."
Xoạt
Hàn Nhã Nhi: ???
…
Hai tiếng sau, cả hai cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng, Diệp Thiên Dật vui vẻ châm thuốc.
"Tên khốn!"
Hàn Nhã Nhi đỏ mặt trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
"Ta không quan tâm! Ngươi là người phụ nữ của ta!"
Diệp Thiên Dật nói một cách ngạo mạn!
"Hừ"
Hàn Nhã Nhi hít một hơi thất sâu rồi trực tiếp bước đi!
"Lát nữa ta sẽ đến phòng ngươi!"
Diệp Thiên Dật hét lên.
Hàn Nhã Nhi đột ngột loạng choạng, rồi nhanh chân chạy đi!
Đêm đó, đương nhiên Diệp Thiên Dật không thể vào được phòng của Hàn Nhã Nhi, nhưng hắn rất hài lòng!
Chà! Bên suối nước nóng…
Sau đó Diệp Thiên Dật trốn vào phòng của Hàn Nhuỵ, sau đó bị Hàn Nhuỵ đuổi ra ngoài. Diệp Thiên Dật buồn bã tự tìm một phòng tạm bợ để ngủ qua đêm!
Vài ngày sau…
Diệp Thiên Dật, Tiểu Anh Vũ, Thi Gia Nhất, Bạch Thiên Hạo cùng Tịch Thiên Vũ đều đã sẵn sàng!
Ngày mai là trận chiến chư thiên, hôm nay bọn họ nhất định phải tới nơi diễn ra trận chiến chư thiên!
Nơi diễn ra trận chiến chư thiên này ở trên một ngọn núi khổng lồ tên là Thiên Nhân Phong, phía trên toàn bộ ngọn núi là chiến trường chư thiên, nhưng bọn họ cần phải tập trung trước ở một nơi gọi là Bích Thủy sơn trang, Bích Thủy sơn trang này là tài sản của một thế lực nào đó trong Chúng Thần Chi Vực.
Hơn nữa thế lực này cũng khá là thú vị, theo như lời Yêu Hậu nói, Chúng Thần Chi Vực không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, người bình thường đều cho rằng bảy điện là tồn tại cao nhất, nhưng thực ra, còn có sự tồn tại phía trên bảy điện..!
Có người nghĩ rằng thế lực phía trên bảy điện là cao nhất rồi nhưng vẫn còn…
Cũng có một số người cho rằng Thần Cung là đỉnh cao nhất, thực ra cũng như nhau cả thôi, nhưng nếu có hay không thì Diệp Thiên Dật cũng không biết! Yêu Hậu cũng không nói! Nhưng dù sao thì cũng không hề đơn giản, về lai lịch của Bích Thủy sơn trang, đây cũng là một thế lực tương đối đặc biệt trong Chúng Thần Chi Vực.
Thế lực này được gọi là Chúng Thần Minh.