Trong bản đồ này, Hạ Ngữ Hàn vẽ thêm một vòng tròn ở bên trái vòng tròn ở dưới.
“Nơi này gọi là Vạn Độc Thiên Vực, gần Hạ Vực, là một trong năm Yêu Vực của Yêu tộc.”
Tiếp đó Hạ Ngữ Hàn vẽ bốn vòng tròn ở bốn phía xa bên trên.
“Bốn cái này là bốn Yêu Vực khác của yêu tộc, hình thái cơ bản giống như khu vực của Yêu tộc bao vây khu vực của con người, Năm Yêu Vực cũng bao vây con người thành từng nhóm từng nhóm.”
Diệp Thiên Dật chau mày.
“Yêu Vực?”
Hạ Ngữ Hàn nói: “Yêu vực là thế lực của Yêu tộc, thế lực lớn nhất, ngươi có thể hiểu, Nhân tộc Thần Cung, Yêu tộc Yêu vực, sức mạnh của mỗi một yêu vực là thứ mà Thần Cung cũng không có cách nào chống chọi được, vua của Yêu vực được biết đến với cảnh giới mạnh nhất, cũng được tôn là Yêu Thần! Mà Yêu vực cũng là cấm địa của con người, một khi vào đó, đó cũng là nơi mà chín phần là chết không có đường sống.”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
“Vì vậy cũng chính là, loài người bị yêu tộc từng tốp từng tốp bao vây, tình thế bao vây kép, vậy tại sao loài người lại ở trong tình huống éo le đó chứ?”
Phượng Dao nói: “Thật ra rất đơn giản, bởi vì đi đến Chúng Thần Chi Vực này trước tiên là Yêu tộc, Yêu tộc cũng đã xây dựng vương triều của mình ở đó rồi, sau đó loài người mới đến, ở vương triều của Yêu tộc đột ngột lại xuất hiện loài người, rồi sau đó thì càng ngày càng đông, trở thành lãnh địa của loài người hiện nay, Thượng vực và Hạ vực! Nhưng dù sao thì con người cũng chẳng yếu ớt gì, nhưng cho dù là Thượng vực hay Hạ vực, mỗi phút một giây đều có Yêu tộc vào đại chiến, thêm vào đó bị yêu tộc bao vây, cho nên tình hình cũng chẳng lạc quan bao nhiêu.”
“Vậy Thần Vực thì sao?”
“Thần Vực có lẽ cũng như vậy, suy cho cùng thì cũng có một nơi như thế, nhưng mà Thần vực cũng cần có yêu tộc đỉnh cấp, có lẽ trong Thần Vực có một tổ chức của Yêu tộc, năm Yêu Vực có lẽ cũng thuộc về tổ chức này, đây là suy đoán của ta, nhưng chung quy lại thì loài người cũng thế!” Hạ Ngữ Hàn nói.
“Thượng Vực thì sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Hắn bây giờ rất cần hiểu được Chúng Thần Chi Vực, rất quan trọng.
“Thượng Vực… bảy điện, đều thuộc Đế môn, trên Đế môn còn có Thần môn, mà Thần môn này không phải là Thần Cung, Thần Cung không tính trong này, Thần môn này so với bảy điện có phần nhỉnh hơn, Thượng Vực cũng xem như là Tông môn rất nhiều, chiến đấu không ngừng, ngươi đi rồi thì sẽ rõ.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Được, cơ bản cũng hiểu rồi.”
“Mà cũng sẽ có vài dị tộc, có lẽ sống ở khu vực của loài người, cũng có thể ở khu vực của Yêu tộc, bọn họ đa số đều thuộc phía trung lập, Tinh Linh tộc, tộc người lùn, tộc Thiên sứ, vân vân, chẳng qua là rất khó tìm thấy.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Được thôi! Các ngươi đều hiểu rồi chứ?”
Diệp Thiên Dật nhìn bọn người Thi Gia Nhất, Tịch Thiên Vũ!
Bọn họ gật đầu: “Hiểu rồi!”
“Vậy nghỉ sớm đi, ngày mai là trận chiến cuối cùng!”
Diệp Thiên Dật nói.
“Trận chiến cuối cùng ngươi định đánh thế nào? Chúng ta không cần bàn bạc sao?”
Tịch Thiên Vũ hỏi.
“Liều thì chắc chắn không xong rồi, suy cho cùng cũng là m Nguyệt Tâm Pháp, nên tác dụng Cấm Linh của ta cũng không lớn, bởi vì m Nguyệt Tâm Pháp dù có Cấm Linh cũng vẫn có thể giải phóng, nhưng… chi ít có thể đảm bảo bọn họ không thể giải phóng võ kỹ, chỉ có thể dựa vào cảnh giới tuyệt đối mà áp chế đánh bại chúng ta, cũng có thể trực tiếp phá vỡ sức mạnh không gian của chúng ta! Lúc này có hai con đường sống, hoặc là chúng ta sử dụng sức mạnh lớn nhất đánh bại bọn họ.”
“Đó là chuyện không thể nào!”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Cho nên chỉ có cách thứ hai, giao cho ta!”
Diệp Thiên Dật nói xong, ánh mắt hướng về phía Bạch Hàn Tuyết.
“Tiểu Hàn Tuyết đi thôi, đi thôi!”
Sau đó hắn kéo Bạch Hàn Tuyết đi.
Mọi người: ???
“Ôi, ta phục tên này rồi.”
Thi Gia Nhất muốn nôn cả ra.
Tên này, hắn quẳng một câu giao cho hắn rồi đưa Bạch Hàn Tuyết đi làm chuyện ấy, còn là người nữa không?
“Yên tâm, hắn đã dám nói câu này chứng tỏ hắn đủ sức.” Hàn Nhã Nhi hững hờ nói.
“Biết chứ, nhưng chúng ta là một đội, mà mỗi lần đều dựa vào hắn mà tìm đường sống, cảm thấy có chút hổ thẹn, cảm thấy bản thân thật vô dụng.”
Thi Gia Nhất nói một câu.
Không sai, không phải vì cảm thấy Diệp Thiên Dật háo sắc, thực sự háo sắc, chuyện này không quan trọng, quan trọng là, bọn họ chẳng giúp được gì, mỗi lần đều dựa vào Diệp Thiên Dật! Bọn họ cảm thấy rất khó chịu!
Hàn Nhụy ăn một miếng rau, nói: “Đừng cảm thấy gì hết, cảnh giới của các ngươi quá thấp, chỉ mới Thánh Đạo cảnh mà thôi, cho dù Tịch Thiên Vũ đạt đến Tiên Vương cảnh đi nữa, Tiên Vương cảnh đánh với Thần Vương cũng đã không bình thường rồi, Thánh Đạo của các ngươi cũng có thể đánh với Tiên Vương, mà có thể làm được chuyện này cũng chẳng nhiều, nếu cùng cảnh giới hoặc khác biệt không quá lớn, khả năng chiến đấu của các ngươi chắc chắn vượt xa bọn người kia, cho nên, nâng cảnh giới lên mới là mấu chốt, hơn nữa các ngươi còn có không gian trưởng thành cực lớn.”
“Lí lẽ thì hiểu cả đấy, có lẽ là do tên Diệp Thiên Dật ấy quá không bình thường, nên mới khiến cho người khác vô tình cảm thấy phải làm được đến mức độ như hắn mới đủ.”
Thi Gia Nhất đành nói.
“Hắn quả thực không bình thường, không được, đến lúc đến Chúng Thần Chi Vực, bổn tiên nữ phải rèn luyện lại lần nữa.”
“Ta cũng phải đi rồi! Dù là nơi có nguy hiểm hơn nữa cũng phải đi!” Bạch Thiên Hạo nói một cách kiên định.
Hàn Nhã Nhi gật đầu: “Cần phải thế, nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại mà, Diệp Thiên Dật cũng hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm và trong tình huống không thể chịu được mà vùng dậy, tương lai các ngươi có lẽ là sự tồn tại đỉnh cấp, nhưng nhất định phải được sinh ra trong sự nguy hiểm, hoàn thành chính mình, nếu các ngươi không cam chịu với hiện trạng bây giờ.”
“Ừ, cũng không thể lúc nào cũng được Diệp Thiên Dật che chở, nếu như vậy, giống như hắn đang một đánh năm, còn chúng ta đều là cổ động viên.”
Tịch Thiên Vũ vuốt trán nói.
“Không đến nỗi vậy, quan trọng là cảnh giới các ngươi quá thấp, chuyện này không trách các ngươi được, tốc độ thăng cấp của các ngươi cũng đủ nhanh rồi, nhưng chỉ có điều do các ngươi đến từ hạ vị diện.”
Hàn Nhã Nhi nói.
“Thế này đi, đến Chúng Thần Chi Vực, thăng cấp cho bản thân trước đã.”
Đôi mắt xinh đẹp của Thi Gia Nhất cũng đầy ý chí chiến đấu.
“Vậy… vậy Tiểu Anh Vũ thì thế nào?”
Tiểu Anh Vũ phồng má, tủi thân hỏi.
“Chắc chắn Diệp Thiên Dật sẽ chăm sóc ngươi, không đúng, tên Diệp Thiên Dật ấy thích gây rắc rối như vậy, có lẽ sẽ không chăm sóc ngươi được đâu, xem xem, hắn cũng xem như là sắp xếp mọi thứ xong rồi.”
……
Sáng sớm ngày hôm sau, trận chiến chư thiên ngày cuối cũng chính thức bắt đầu.
Diệp Thiên Dật đứng đó, hắn đối với năm người của m Nguyệt tông cơ bản cũng hiểu rồi.
Diệp Thiên Dật nói: “Năm người đó, một người Không gian, một người Thời gian, hai người này là mạnh nhất! Nhưng không sao, đến lúc đó sẽ giải phóng Cấm Linh, cho dù bọn họ là Không gian hay Thời gian, bọn họ cũng không giải phóng được.”
“May mà có Cấm Linh, nếu không thì Không gian Thời gian kết hợp, thêm vào đó bọn họ có cảnh giới trấn áp chúng ta, chắc chắn đánh không nỗi.”
Bạch Thiên Hạo nói.
Thật ra nếu như Diệp Thiên Dật muốn khởi tạo một hệ thống mới, bọn người này mới không đánh nổi, nhưng Diệp Thiên Dật muốn thử sức mình, cho nên hắn không khởi tạo, thậm chí đồ trong hệ thống Thương thành căn bản cũng chẳng đổi.
“Tiếp theo, trận đoàn đội chiến thứ ba mươi hai, xin mời mười người của Đế quốc Thánh Tâm và m Nguyệt tông lên đài thi đấu.”