Mọi người thấy một màn này đồng tử co rụt lại.
"Này?? Thanh kiếm này xuất hiện khi nào vậy?"
"Đây mới là kiếm của ngươi, kiếm trong tay ngươi hóa thành hư vô biến mất rồi! Là ảo giác sao?"
"Hóa ra ngay từ đầu nàng đã sắp đặt tất cả! Thực lực của nàng thoạt nhìn quả thật không bằng Tuyết Phong, nhưng mà chỉ với một chiêu này lại thắng rồi!"
"..."
Tuyết Phong đứng đó giật mình!
Tần Vô Tâm cũng không còn cách nào, nàng muốn đánh bại người này thực ra rất dễ dàng, nhưng mà nàng lại chỉ có thể lựa chọn một vài cách thức để cho người khác xem như nàng chỉ là vì lên kế hoạch mà thắng được! Rất khó! Còn bị sờ mông nữa.
Diệp Thiên Dật hứng thú nhìn Tần Vô Tâm.
Nói như thế nào nhỉ? Phía trước đánh rất tốt, thoạt nhìn có vẻ rất mạnh, kiếm pháp, thân pháp đều áp chế Tuyết Phong, lúc sau quả thật cũng không kém, nhưng bị Tuyết Phong dùng đủ các loại đại chiêu cao cấp phá giải!
Kế sau đó, Tuyết Phong cũng biết năng lực kiếm pháp, thân pháp của mình không sánh bằng cô gái này, nên hắn không dùng phương thức này đánh nữa, mà trực tiếp dùng đại chiêu.
Sau đó Tần Vô Tâm liên tiếp bại lui!
Thoạt nhìn quả thật cũng không có vấn đề gì!
Diệp Thiên Dật quả thật cũng không nhìn ra cái gì! Chỉ là, Tần Vô Tâm này tuyệt đối không kém! Nàng tuyệt đối là một cao thủ!
Hoặc là khiêm tốn, hoặc là...
Diệp Thiên Dật tạm thời nhìn không ra được!
Thanh kiếm này đã gác lên cổ của Tuyết Phong, cũng có nghĩa là Tuyết Phong đã thất bại rồi!
Tuy rằng Tần Vô Tâm bị thương, nhưng mà bị thương cũng không đại biểu là nàng thua, mà Tuyết Phong bị kiếm kề cổ, nếu đây là trận chiến bình thường, thì Tuyết Phong thậm chí đã chết rồi!
"Ngươi thua rồi!"
Tần Vô Tâm thu hồi kiếm, sau đó đi xuống!
Tuyết Phong nắm chặt nắm đấm!
Hắn thua?
Hắn thế mà lại thua? Hắn thế mà thất bại trong tay một người vô danh! Ác nữ này hắn thậm chí cũng không biết là ai, hắn thế nhưng lại thua rồi!?
Đáng ghét! Hắn chỉ có thể chờ ba tháng sau lại đi Chúng Thần Chi Vực lần nữa, như thế hắn có thể sẽ bị tụt lại phía sau những người đó!
Diệp Thiên Dật nhịn không được tán thưởng!
Tần Vô Tâm này cũng không tệ lắm, rất lợi hại!
"Được đấy, em gái."
Diệp Thiên Dật cười nhìn Tần Vô Tâm.
Tần Vô Tâm tại chỗ ngồi xuống, nói một câu: "Vẫn là có chút miễn cưỡng."
"Không không không, ngươi có biết người kia là ai không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Tần Vô Tâm nhíu mày lắc đầu.
"Tuyết Phong, thiên tài đệ nhất đương thời của Tiên Vương điện mà ngươi cũng đánh thắng, ngươi còn nói thiên phú của mình bình thường?"
Tần Vô Tâm: ???
Fuckkk! Hắn là thiên tài đệ nhất đương thời của Tiên Vương điện Bát Hoang? Chính là hắn sao? Tại sao lại thế này? Nàng nếu sớm biết rằng người này là thiên tài đệ nhất Tiên Vương điện, vậy lúc bắt đầu nàng cũng sẽ biểu hiện yếu thế một chút a.
Đáng giận! Phế vật! Thật sự là phế vật!
"Còn tạm được đi, nếu không phải trước đó ta che dấu thủ đoạn, thì trận chiến này phải thua không còn gì nghi ngờ gì nữa."
Tần Vô Tâm thản nhiên nói một câu.
"Cũng không nhất định, ngươi cũng chưa có phóng ra đại chiêu gì đâu."
"Ta không có đại chiêu gì cả, đánh không lại." Tần Vô Tâm lắc lắc đầu.
"Kiếm pháp, thân pháp của ngươi đều rất mạnh, tên Tuyết Phong kia thế nhưng lại đánh không lại ngươi."
"Ta từ nhỏ đã tập luyện mấy thứ này, mạnh hơn một chút cũng là điều bình thường, hơn nữa truyền thừa mà ta nhận được nhiều phương diện cũng đều là điểm này." Tần Vô Tâm nhanh chóng giải thích.
"Được rồi, để ta trị thương cho ngươi."
Diệp Thiên Dật dùng phép tạo hóa khôi phục thương thế của nàng.
Tần Vô Tâm đứng lên hơi hơi nghiêng người: "Đa tạ anh Diệp."
"Ai kia, đi lên tỉ thí đi."
Trận giao đấu của Thánh Đạo cảnh bên này rút ngẫu nhiên đến Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật trực tiếp đi lên!
Mà đối thủ của hắn... Là một cô gái xinh đẹp.
Hai người đứng trên võ đài.
"Ra tay đi!"
Diệp Thiên Dật lấy linh khí của mình ra!
Em gái kia đứng ở nơi đó.
"Anh... anh Diệp, ta là fans của ngươi... Ta... Ta cũng tham gia Trận chiến chư thiên, chẳng qua đã bị đào thải từ sớm rồi, nhưng vẫn xem ngươi thi đấu xem đến khi kết thúc."
Em gái kia kích động đứng ở trước mặt Diệp Thiên Dật, kích động muốn khóc.
Diệp Thiên Dật: "..."
Mọi người: "..."
"Không phải chứ? Này cũng được hả?"
"Diệp Thiên Dật? Hắn chẳng lẽ chính là Diệp Thiên Dật kia của Trận chiến chư thiên? Wowww ——đẹp trai quá."
"Mới chỉ có Thánh Đạo cảnh á? Không phải chứ? Vị trí thứ nhất của Trận chiến chư thiên không phải là một người tên là Diệp Thiên Dật hay sao? Hắn mới chỉ là Thánh Đạo cảnh?"
"Ta không nghe lầm chứ? Thánh Đạo cảnh giành được vị trí thứ nhất của Trận chiến chư thiên sao? Này Tiên Vương cảnh, Thần Vương cảnh lấy cái gì chịu nổi!"
"..."
Mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ.
"À —— ờm..."
Diệp Thiên Dật nhìn cô gái trước mặt mình!
"Ta... Ta có thể ôm ngươi một cái không?"
Cô gái kia kích động nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhún vai, cười rồi dang hai tay ra.
Cô gái kia lộ vẻ kích động, sau đó chạy về phía Diệp Thiên Dật, nhào vào trong lòng của hắn, ôm chầm lấy hắn.
Tần Vô Tâm: "..."
Không thể không thừa nhận chính là, Diệp Thiên Dật quả thật rất đẹp trai.
Nhưng mà như vậy không phải có chút khoa trương sao?
"Thật là vui."
Sau đó cô gái xinh đẹp kia nhón chân lên hôn bẹp một cái trên má Diệp Thiên Dật, sau đó ôm khuôn mặt nhỏ nhắn chạy xuống.
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi, cũng đi xuống.
Tần Vô Tâm đi tới chỗ hắn.
"Anh Diệp, ta có thể đi cùng ngươi không?"
Tần Vô Tâm đi tới cạnh hỏi Diệp Thiên Dật.
"Vì sao cứ muốn đi cùng ta??"
Tần Vô Tâm nói: "Năng lực của anh Diệp rất mạnh, ta mới biết được ngươi chính là người đứng đầu Trận chiến chư thiên, nếu đi theo ngươi rèn luyện, hẳn là sẽ rất an toàn."
"An toàn rồi còn rèn luyện gì nữa?"
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
"Quả thật là vậy, nhưng mà nghe nói Chúng Thần Chi Vực rất chi là hỗn loạn, ngư long hỗn tạp, cảnh giới của ta chỉ có Thần Vương cảnh, ở cái lọại địa phương này thuộc tầng dưới cùng, cũng không có thuộc tính không gian..."
"Ta chỉ có Thánh Đạo cảnh thôi!"
"Nhưng ngươi lại có thể lại đánh chết Thần Hoàng cảnh."
Tần Vô Tâm nói.
Diệp Thiên Dật nhìn nàng một cái: "Cũng đúng, nhưng mà ngươi lại không phải bạn gái của ta, ta mang theo ngươi có tác dụng gì sao?"
"Anh Diệp, loại chuyện này cũng không nên ép buộc, chúng ta có thể làm bạn tốt của nhau."
Tần Vô Tâm nói.
"Tốt cỡ nào? Ta có thể chiếm tiện nghi của ngươi không?"
"Tình cảm là do trời định, dựa vào cảm giác."
"Vậy nghĩa là ngươi bây giờ ngươi không có cảm giác với ta?"
Tần Vô Tâm gật gật đầu.
"Vậy ta không mang theo ngươi, cáo từ!"
Diệp Thiên Dật nói xong liền đi.
Tần Vô Tâm nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn!
Đáng ghét!
Vậy đến lúc đó nàng chỉ có thể lại tìm cơ hội giả vờ tình cờ gặp hắn thôi.
Quả thật so với trong tưởng tượng của nàng còn khó hơn! Người này thoạt nhìn có chút mạnh mẽ, nhưng mà hắn giống như là rất cảnh giác, thoạt nhìn rất háo sắc, nhưng mà hắn lại cũng không phải hoàn toàn chìm đắm trong nữ sắc! Nàng rất đẹp, hắn cũng nhìn thấy rồi, nhưng mà hắn thậm chí còn không thèm mang nàng theo, hoặc là hắn hoài nghi, hoặc là bản chất hắn kỳ thật không phải đều sẽ đùa bỡn tất cả cô gái!
Vậy sao hắn lại sờ mông của mình?
Kỳ quái!
Chẳng lẽ bị hắn hoài nghi?
Đau đầu! Sớm biết thế đã không xuất quan, tiếp tục bế quan tu luyện còn tốt hơn!
Giờ phút này Diệp Thiên Dật đi tới cửa truyền tống phía trước!
"Xuyên qua cánh cửa này, ngươi sẽ tiến vào Hạ Vực của Chúng Thần Chi Vực, đây là huy chương của ngươi, hãy bảo quản thật tốt."
Lão giả kia thản nhiên nói một câu.