Dịch: Cỏ Dại Team
Diệp Tiên Nhi cảm thấy vui vẻ thay Diệp Thiên Dật, thế nhưng trong lòng thật sự cũng có chút mất mát! Không hiểu vì sao lại có loại cảm giác này, chắc có thể là sống cùng Diệp Thiên Dật nhiều năm như vậy, chăm sóc hắn nhiều năm như vậy, nàng có chút quen thuộc rồi, nhưng đây cũng là chuyện tốt, đối với hắn, đối với mình đều tốt, nàng hiểu điều này.
“Vậy chị cần phải cố lên, đến lúc đó nói không chừng cảnh giới của ta sẽ vượt qua ngươi!”
Diệp Thiên Dật cười nói, sau đó ôm bả vai Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết:
“......”
Tên hỗn đản này! Vậy mà thừa cơ chiếm tiện nghi của nàng!
“Biết rồi.” Diệp Tiên Nhi nói.
Sau đó nàng đứng dậy:
“Vậy ta đi về trước, không quấy rầy các ngươi, ngày mai cùng nhau ăn cơm đi.”
“Tiên Nhi......” Bạch Hàn Tuyết đứng lên.
“Sau này Tiểu Dật làm phiền ngươi rồi.”
Diệp Tiên Nhi nhẹ nhàng ôm Bạch Hàn Tuyết sau đó liền đi ra.
Ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn bóng lưng của nàng.
“Nàng ấy thật ra không nỡ, thật sự là nghĩ mãi không hiểu, một tên cặn bã khiến người ta chán ghét như ngươi, vì sao Tiên Nhi lại thương ngươi thế cơ chứ.”
Bạch Hàn Tuyết âm thầm lắc đầu.
“Vậy một tên cặn bã khiến người ta chán ghét như ta, người nào đó bây giờ không phải cũng là bạn gái của ta sao?”
Diệp Thiên Dật khóe miệng khẽ nhếch giữ tay nhỏ mềm mại của nàng lại.
Bạch Hàn Tuyết hất tay hắn ra, nói:
“Chờ sau khi Tiên Nhi rời khỏi ngươi tự ở chỗ này đi, ta về nhà.”
“Được rồi được rồi, vậy hôn một cái.”
Diệp Thiên Dật cười đưa mặt tới, Bạch Hàn Tuyết quay người đi về phòng mình.
“Tu luyện.”
Nói xong nàng đóng cửa lại một cái “Rầm”.
“Ta cũng tu luyện vậy.”
Việc của Dương gia còn chưa giải quyết, Diệp Tiên Nhi không thể rời đi, mà Diệp Thiên Dật cũng phải nghĩ biện pháp trị Dương gia! Lấy sức lực của một mình Diệp Tiên Nhi tuyệt đối không được!
......
Gia Cát Thanh Thiên đến thành Thánh Thiên Thủy, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không tính ra được, hắn không thể tính trời không thể tính đất, toàn bộ những thứ khác đều có thể tính ra được, thế nhưng lần này hắn chỉ có thể tính ra Diệp Thiên Dật thành Thánh Thiên Thủy, còn có thêm âm thanh kỳ quái trong đầu nữa, hắn biết mình phải tới giúp một cái tên yếu như gà tăng lên tới Huyền Thiên Cảnh! Nếu hắn không đến thì có sét đánh hắn!
Hắn tức lắm đấy! Sống trên đời nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từng phải chịu cục tức như thế này, quan trọng nhất là, ai đánh vào hắn? Thiên lôi sao?
Vớ vẩn! Thiên lôi là một thứ huyễn hoặc, cho dù có tồn tại đi chăng nữa thì Thiên lôi lại càng không thể ra lệnh cho hắn. Hắn cũng không tài nào đoán ra được, nhưng hắn cảm thấy chỉ có một khả năng duy nhất là có người đã phóng ra một loại tiên pháp rất đặc biệt, loại tiên pháp này khóa hắn lại, khiến sức mạnh sấm sét bắn phá hắn, đồng thời đi theo hắn, hắn chỉ bị đánh 2 lần mà không bị thương gì, nhưng hắn phải đến đây, hắn phải làm cho rõ, hắn phải tìm cách mở khóa tiên pháp của mình, hắn muốn tìm Diệp Thiên Dật kia, mẹ nó chứ!
Dám tính kế Gia Cát Thanh Thiên hắn? Cho tới bây giờ chỉ có Gia Cát Thanh Thiên hắn tính kế người khác, tạo phản rồi!
Một nghìn người thì có một nghìn tính cách khác nhau, mỗi người đối với việc giống nhau thì sẽ có cái nhìn khác nhau, Ngụy Trường Sinh tin vào đạo, cộng với những chuyện kỳ quái xảy ra khiến hắn ta làm ra chuyện như vậy, mà Gia Cát Thanh Thiên lại tin vào bản thân hắn! Cách giải quyết của hắn không giống nhau.
Gia Cát Thanh Thiên đến cổng Bích Quế Viên.
“Này này này, ăn mày không thể vào đây!”
Bảo vệ ngăn cản Gia Cát Thanh Thiên.
“Lão phu chính là Thần toán Gia Cát Thanh Thiên!”
Gia Cát Thanh Thiên tự báo tên, tên húy này của hắn vang khắp đại lục! Có người nào không biết?
“Cút cút cút, lão tử còn là Thần lực Gia Cát đấy, đi nhanh lên.”
Gia Cát Thanh Thiên nâng chân phải gãi gãi bắp chân trái.
“Nhìn kìa, gái đẹp!”
Đột nhiên hắn chỉ về phía trước, nhân viên an ninh kia theo bản năng vừa quay đầu lại! Chân Gia Cát Thanh Thiên giẫm mạnh một cái, dưới thân xuất hiện một trận đồ bát quái, biến mất ngay tại chỗ, nhân viên an ninh kia vừa quay đầu lại, mẹ ơi? Người đâu rồi?
......
“Vợ ơi, ra ăn cơm tối.”
Diệp Thiên Dật gõ gõ cửa phòng Bạch Hàn Tuyết, không ai đáp lại, sau đó Diệp Thiên Dật lộ ra nụ cười xấu xa, chậm rãi xoay chốt cửa.
Két ——
Cửa mở ra một khe hở, Diệp Thiên Dật lặng lẽ rón rén mở lớn cửa ra, sau đó...... Sau đó hắn nhìn thấy Bạch Hàn Tuyết đứng ngay trước mặt.
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Bạch Hàn Tuyết lạnh lùng hỏi.
“Khụ —— Ta gọi ngươi ăn cơm, ngươi cũng không đáp lời ta, sau đó ta mở cửa nhìn xem có phải ngươi chết ở trong đấy hay không. “
Diệp Thiên Dật vội ho một tiếng nói.
Bạch Hàn Tuyết:
“......”
Nàng không nói gì nữa, đi ra ngoài nhìn đồ ăn trên bàn, trong phòng đều là mùi thơm.
“Ngươi làm hả?”
Nhìn có vẻ khó tin.
“Đúng vậy, lại đây, nếm thử hương vị xem.”
Diệp Thiên Dật kéo tay Bạch Hàn Tuyết lôi nàng đến bên cạnh bàn ăn.
Bạch Hàn Tuyết đã có chút thích ứng với việc Diệp Thiên Dật nắm tay nàng.
Sau đó Diệp Thiên Dật gắp một miếng thịt kho tàu đút cho nàng, gương mặt xinh đẹp của Bạch Hàn Tuyết hơi ửng đỏ một chút.
“Để ta tự ăn.”
“A nào.”
Bạch Hàn Tuyết sau đó hơi há miệng ra.
Thật ra nàng đang nghĩ Diệp Thiên Dật có bỏ thuốc vào trong đó hay không......
Kỳ quái, hương vị cực kỳ ngon, thật sự là Diệp Thiên Dật làm sao?
“Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Bạch Hàn Tuyết khẽ gật đầu.
Nàng nhìn phòng bếp một chút, đúng là có vết tích bận rộn, thật sự là hắn làm.
“Vậy thì ăn nhiều một chút, nhưng mà trước khi ăn ngươi hôn ta một cái.”
Diệp Thiên Dật cười chỉ chỉ gương mặt của mình.
Bạch Hàn Tuyết cau mày lại.
“Vì sao chứ?”
“Chị ta vừa mới gửi tin nhắn, ta cảm giác nàng đang hoài nghi quan hệ của hai chúng ta, dù sao hai ta ở chung lại khác phòng đúng không? Cho nên ta nghĩ ngươi hôn ta một cái, ta chụp tấm hình ân ái gửi cho nàng, nàng chắc chắn sẽ hết nghi ngờ.”
Sao lại có cảm giác con hàng này đang gạt nàng?
“Tin nhắn gửi đến đâu? Ta xem một chút.”
Diệp Thiên Dật:
“......”
“Xóa rồi, vì phòng ngừa chị ấy nhìn thấy lịch sử trò chuyện của chúng ta.”
Diệp Thiên Dật vội vàng nói.
“Không hôn.”
Chắc chắn đang gạt nàng!