Có thể hiểu đơn giản rằng, ba dòng máu của Dược Sơn Thần là ba người nhà. Không có mối quan hệ máu mủ với nhau, nhưng có thể gọi như người nhà vì năm đó ba gia tộc đã thành lập nên Dược Sơn Thần! Xét về địa vị thì tương đồng, ba gia đình này cũng xem như đấu đá nhau gay gắt.
Chỉ là, giữa ba gia tộc rõ ràng ngăn cấm việc kết hôn với nhau, nhưng sao tránh được hai người kia thật lòng yêu nhau, sau đó thì hạ sinh Dao Tịch.
Điều này khá thú vị, địa vị của Dao Tịch cũng rất cao, không thua kém Diêu Bích liên, cùng cha nhưng khác mẹ. Nhưng sự chêch lệch giữa tài năng và ngoại hình vô cùng lớn.
Dao Tịch, người nằm trong Thiên Bảng, còn Diêu Bích Liên thậm chí Địa Bảng cũng không vào được.
Xét về ngoại hình, Dao Tịch được biết như là một trong mười đại mỹ nhân đương đại của Chúng Thần Chi Vực. Một trong số đó là... Y Nhân Tuyết của Hạo Thiên Điện.
Mười mỹ nhân đương đại hàng đầu này không có nghĩa là mười mỹ nhân còn sống trong Chúng Thần Chi Vực, mà chỉ muốn nói đến mười cô gái đẹp, bọn họ về cơ bản tuổi tác còn chưa tới ba mươi tuổi.
Dao Tịch ngồi giữa mấy chục vị đỉnh cấp cường giả này, cũng đủ để chứng minh địa vị của nàng.
Hàng chục người này đều là bậc thầy hàng đầu của Dược Hoàng Tông, cao thủ hàng đầu của Dược Thần Sơn, cao thủ hàng đầu của Thánh Y Các, còn có một vài Tông Chủ của Hoàng Môn, cường giả của Đế môn cũng ở đây, bao gồm của người của Tà Thần Tông cũng có mặt, chỉ là những người của Tà Thần Tông đi hôm nay không phải là vài người đi Bát Hoang lúc trước. Diệp Thiên Dật đã nghe nói đến, thậm chí còn xem qua vài bức ảnh, chỉ là hắn không quá quan tâm mà thôi.
Dao Tịch gật đầu: “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì? Chỉ là chị hai đang để ý đến ai nhất đây?”
Diêu Bích Liên cười nói.
Diêu Bích Liên đối với người chị gái này, nói thế nào đây nhỉ? Quan hệ của hai người nhìn thì có vẻ như không tệ mấy, Dao Tịch cũng chân thành đối đãi nàng. Chỉ là giữa hai người vốn không có tiếp xúc với nhau nhiều. Nên cũng không phải là mối quan hệ quá tốt, dù sao thì người của hai gia đình khác nhau, hơn nữa các nàng xem như là chị em họ. Tuy rằng cùng cha, nhưng Dao Tịch đại diện cho nhà họ Dao, còn Diêu Bích Liên đại diện cho nhà họ Diêu.
Vả lại, Diêu Bích Liên vô cùng ghen tị với Dao Tịch, rõ ràng đều cùng một cha, chỉ khác mẹ mà thôi. Mẹ của Diêu Bích Liên cũng không kém cỏi mà? Cớ sao lại sinh ra hai người không chỉ có ngoại hình mà tài năng khác biệt nhau đến vậy? Dao Tịch thuộc về thế hệ vàng của Dược Thần Sơn, còn Diêu Bích Liên nàng không được xếp vào hàng ngũ đó, Diêu Bích Liên cũng biết cha mình thương Dao Tịch hơn.
Dao Tịch liếc đôi mắt đẹp nhìn qua: “Lần này có khoảng bốn trăm người tham gia, những người mà ta tương đối để ý đến thì có Dược Trần của Dược Thần Sơn, Dao Thiên, Diêu Hải Khoát, còn có bạn trai của ngươi Tần Hạo, đều không kém cạnh, những người khác đương nhiên là thế hệ vàng của Dược Thần Sơn, Lạc Trần, Lạc Phong, một vài vị của Thánh Y Các, một số ý người còn lại khác……..”
Nàng liếc đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn.
“Đệ tử của tiền bối Bách Thiên Hạc, một trong mười vị thần y hàng đầu, đệ tử của vị thần y hàng đầu, tiền bối Trương Hạ Sơn. Còn lại những người khác thì ta không biết, có lẽ một số các đệ tử của vị cường giả ẩn dật nào đó cũng tham gia.”
Bạch Thiên Hạc và Trương Hạ Sơn này đều là các vị thần y hàng đầu, nhưng lại không thuộc về thế lực nào, họ càng không thuộc về ba Tông Môn Y Sư cấp cao đó, cho nên đệ tử của bọn họ đều đơn thân độc mã. Có lẽ bọn họ có thế lực của riêng mình, nhưng sẽ không đại diện cho một thế lực nào đó, họ chỉ đại diện cho chính bản thân mình!
Dao Tịch nói.
“Thì ra là vậy!!”
Diêu Bích Liên chỉ đến đó thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng Dao Tịch lại rất chân thành bày tỏ ý kiến của riêng mình.
“Hahahaha, cô Dao quả là có tầm nhìn độc đáo. Nhưng mà ngoại trừ một số người, còn lại ước chừng cũng không có gì quá mạnh cả.”
Một ông già bên cạnh cười cười nói!!
“Trương tiền bối nói rất có lý.”
Ông già này theo như nàng nói thì là Trương Hạ Sơn! Bạch Thiên Hạc cũng có ở đây! Mười vị thần y hàng đầu thì có năm vị có mặt! Tất cả mọi người đều đang ngồi bên cạnh.
“Sao ngươi không tham gia? Với trình độ của ngươi nếu như muốn giành được vị trí đầu tiên cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Ông già ngồi bên cạnh Trương Hạ Sơn cười nói.
Dao Tịch cúi đầu tạ lễ: “Tiền bối quá khen rồi, người dự thi hôm nay nhân tài đếm không xuể, có lẽ hậu bối cũng chỉ đứng được trong top mười thôi.”
Lão già cười nói: “Ngươi lại quá khiêm tốn rồi.”
Lão già này chỉ nói mấy câu khách sáo mà thôi, hắn là y sư hàng đầu của Dược Hoàng Tông, cũng là một trong mười vị đại thần y.
Nhưng mà Dao Tịch cảm thấy, hào kiệt đời nào cũng có, nơi này nói không chừng sẽ có người đứng trước tất cả những người ở đây tỏa sáng? Có lẽ lại chính là hắc mã ấy chứ?
Ánh mắt của nàng va vào người Diệp Thiên Dật.
Không nhìn rõ dáng hình, bởi vì màn hình lớn mà họ xem vẫn chưa được bật lên, chỉ có thể thấy được phía sau đầu của bọn họ.
Nhưng Diệp Thiên Dật chính là người đang ngồi đó hút thuốc, không thể khiến nàng không chú ý đến.
“Các vị, mọi người yên tĩnh một chút.”
Lúc này, một ông già bước đến giữa mọi người và nói.
Tất cả ánh mắt của mọi người hướng về hắn, Diệp Thiên Dật đứng dậy, dập điếu thuốc. Cảnh tượng này khiến mọi người dễ chịu hơn sau khi nhìn thấy.
Vốn dĩ tưởng rằng người này vô phương vô pháp, không coi ai ra gì, nhưng hiện tại các tiền bối đang nói chuyện thì hắn dập đầu thuốc lá đi, không tiếp tục hút nữa. Xem ra người này vẫn không đến mức tệ.
“Ta là Tông chủ của Dược Hoàng Tông, Lạc Cơ. Giải các y sư thiên tài đại lục tổ chức tại Dược Hoàng Tông. Cuộc thi này đã thu hút rất nhiều thiên tài và tiền bối, cũng khiến cho Dược Hoàng Tông của ta nở mày nở mặt. Dự kiến cuộc thi sẽ được tổ chức trong hai ngày, hôm nay và ngày mai, thể lệ cuộc thi, tuy rằng do Dược Hoàng Môn ta nắm giữ, nhưng quy luật này cũng được thảo luận đưa ra bởi Dược Hoàng tông, Dược Thần Sơn và Thánh Y Các.”
Vì thế Dược Hoàng Tông không phải tự mình đưa ra các quy tắc, bọn họ sợ rằng nếu như Dược Hoàng Tông thắng, vậy thì người ta sẽ nói bọn họ thắng bởi vì chính mình đặt ra luật lệ, so với nội dung thì Dược Hoàng Tông sẽ quen thuộc hơn. Như vậy thì bọn họ rất khó chịu nên mới nhấn mạnh sự việc này.
"Tổng cộng có ba hạng mục. Mục thứ nhất và thứ hai đều là luyện đan dược, bước tiếp theo tiến hành cũng chính là luyện đan dược. Đối với một y sư mà nói thì luyện đan dược là không thể tránh khỏi. Trình độ của thuật luyện đan dược có thể phản ánh trình độ và kỹ năng của một y sư ở một mức độ lớn, vì vậy thuật luyện đan sẽ chiếm một phần lớn trong cuộc thi này. Đương nhiên, cách luyện ở cả hai hạng mục sẽ không giống nhau.”
Lạc Cơ dừng lại, rồi tiếp tục: “Trong vòng thi đầu tiên, ba loại đan dược được chọn trước bởi Dược Hoàng Tông, Dược Thần Sơn và Thánh Y Các. Ba loại đan dược này tương đối phổ biến, thường thấy. Về cơ bản, muốn trở thành một y sư hàng đầu thì phải luyện được đan dược này. Điểm đầu tiên, các ngươi phải ghi ra đan phương, sau khi đọc xong, người nào không viết đúng sẽ trực tiếp bị loại. Những người liệt kê ra được sẽ đồng thời luyện chế đan dược, sau đó sẽ có từng người trong bốn mươi vị cường giả ở đây sẽ tiến hành chấm điểm. Cũng chính là những người ngồi bên đây.”
“Những vị tiền bối ở đây là ai ta không cần phải giới thiệu lại chứ nhỉ? Năm trong mười vị thần y đều ở đây, các cường giả, tông chủ hàng đầu của các môn phái đều ở đây? Đây cũng là cơ hội hiếm có để ngươi thể hiện mình trong dịp này. Có năm vị thần y chỉ bảo cho ngươi, cơ hội khó tìm!”
Diêu Bích Liên nhanh chóng đi khỏi đó.