Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1164 - Chương 1161: Ngươi Phải Đền Bù Bạn Gái Cho Ta

Chương 1161: Ngươi phải đền bù bạn gái cho ta
Chương 1161: Ngươi phải đền bù bạn gái cho ta

Diệp Thiên Dật rất đắc ý lại cùng Liễu Khuynh Ngữ đi tới một nơi vắng người, bắt đầu nói chuyện yêu đương.

"Hôn một cái nào."

Diệp Thiên Dật chẳng biết xấu hổ xấn xổ tới muốn hôn nàng!

Vừa nãy không hôn được, lần này nhất định phải hôn bù!

Liễu Khuynh Ngữ gương mặt xinh đẹp đỏ bừng!

"Anh Diệp..."

Nàng thật sự là rất bất đắc dĩ.

"Hôn một cái cũng không cho hôn, có phải ngươi đã hết yêu ta rồi không?"

"Anh Diệp, ở đây nhiều người như vậy cơ mà." Liễu Khuynh Ngữ đỏ mặt nói.

"Không có gì không có gì, ngươi ngại cái gì chứ?"

"Tỷ thí xong hôn cũng không muộn mà."

Liễu Khuynh Ngữ thẹn thùng nói!

"Nhưng ta muốn được hôn bây giờ cơ!"

Liễu Khuynh Ngữ: "..."

Diệp Thiên Dật tiếp tục xấn tới, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng!

"Ưm..."

Thời gian nghỉ ngơi là hai tiếng, Dao Tịch ngồi ở đó cũng rất nhàm chán, nên định đi dạo một chút, dọc đường gặp không ít người tiến tới bắt chuyện, đều là hơi cự tuyệt một chút rồi bước tiếp.

"Cô Dao, ta có một vấn đề liên quan tới y thuật không hiểu rõ lắm, không biết có thể nhờ ngươi giải đáp được không?" Quan Hồng Phong mỉm cười đi về phía Dao Tịch!

Một đám người ngơ ngác nhìn hắn, bắt chuyện với phụ nữ cũng phải biết cách mới có thể bắt chuyện được, Dao Tịch là một y sư đỉnh cấp, ngươi dùng chủ để này để bắt chuyện với nàng, biểu thị có vấn đề mình không hiểu, nhờ nàng giải đáp, nàng cũng sẽ không có lý do gì để cự tuyệt! Mà đây cũng là chủ đề mà nàng cảm thấy hứng thú!

Dao Tịch nói: "Anh Quan, nơi này có nhiều đỉnh cấp y sư như vậy, sư tôn của ngươi còn là y thần Trương Hạ Sơn tiền bối, nếu có gì không hiểu về y thuật, hỏi bọn họ dù sao cũng hơn đi hỏi ta chứ."

Quan Hồng Phong hơi sửng sốt một chút.

Đệch!

Đúng là hắn quên mất điểm này.

Nhưng may mà hắn cơ trí.

"Vấn đề này là liên quan tới một loại đan dược được cô Dao phát hiện ra, Dung Linh đan."

Dao Tịch hơi nhướn mày một cái.

"Dung Linh đan đúng là ta phát hiện ra, có chuyện gì không?"

"Nghe nói Dung Linh đan có thể khiến linh lực của một võ giả được tăng lên, đối với võ giả chính là một điểm rất tốt, còn có tác dụng vĩnh viễn nữa, không biết ta có thể đạt được mấy viên không."

Dao Tịch vừa đi lên phía trước vừa nói: "Dung Linh đan mới được phát hiện không lâu, mặc dù đã làm qua thí nghiệm, nhưng mà cụ thể có chỗ xấu hay không còn cần qua một đoạn thời gian thử nghiệm nữa mới có thể biết được, nếu như có thể, đến lúc đó Dược Thần sơn sẽ tiến hành bán ra ngoài để mọi người cùng nhau sử dụng."

"Hóa ra là vậy."

Sau đó... Quan Hồng Phong cũng thuận lý thành chương vừa đi cùng Dao Tịch vừa tiếp tục trò chuyện, chủ đề cũng từ từ thay đổi từ chuyện này sang chuyện khác.

Đi mãi tới khi bọn họ đi tới một nơi rất vắng người.

"Vậy, mấy ngày sắp tới cô Dao có thời gian không? Nếu như có, chúng ta có thể tiếp tục thương thảo."

Sau đó bọn họ đồng thời ngừng bước chân lại, ánh mắt của hai người nhao nhao nhìn về phía một vị trí nào đó!

Trong một góc khác, hai người bọn họ thấy có người đang hôn nhau.

Tạch tạch tạch ——

Quan Hồng Phong gắt gao nắm chặt nắm đấm!

Đệch!

Diệp Thiên Dật và Liễu Khuynh Ngữ đang ở bên kia hôn nhau.

Dao Tịch cũng nhìn thấy.

Sau đó nàng cũng không có chút bất ngờ nào, bọn họ là người yêu của nhau, hôn nhau cũng là bình thường.

Nhưng không thể không nói, việc này cũng rất làm người ta giật mình.

"Ách —— "

Diệp Thiên Dật và Liễu Khuynh Ngữ cũng phát hiện có người tới, quay đầu nhìn thoáng qua.

Hai người đều có chút lúng túng.

Liễu Khuynh Ngữ đỏ mặt đẩy Diệp Thiên Dật ra sau đó vội vàng chạy đi.

"Ta nói chứ, các ngươi có thể có chút văn hóa được không, người ta đang thân mật bên này, các ngươi lại tới nhìn lén là có ý gì?"

Khó chịu! Cực kỳ khó chịu!

Còn có bao nhiêu thời gian để hắn tha hồ mà hôn hít đó, còn chưa hôn được bao lâu đã bị quấy rầy rồi!

Đáng ghét!

"Ha ha ha —— "

Quan Hồng Phong cười thành tiếng, sau đó nói: "Ta và cô Dao cũng vừa mới đi tới đây thôi, không có ý gì khác, chỉ là đi ngang qua vô tình nhìn thấy thôi chứ không hề cố tình, chỉ thế thôi, cũng chỉ mới nhìn thấy vài giây thôi! Cũng không có ý định nhìn lén!"

Dao Tịch cảm thấy rất ngại, vội vàng nói: "Thật sự chúng ta cũng không cố tình làm gián đoạn các ngươi."

Diệp Thiên Dật nhún vai, sau đó chỉ vào Quan Hồng Phong nói: "Ngươi, cút đi!"

Quan Hồng Phong: ???

"Ranh con, ngươi đừng có mà càn rỡ!"

Quan Hồng Phong nghiến răng nghiến lợi!

"Càn rỡ? Không sai, ta chính là càn rỡ đó! Rồi sao? Ngươi muốn giáo huấn ta à? Đến đây!"

Diệp Thiên Dật cười lạnh một tiếng!

Tạch tạch tạch ——

Quan Hồng Phong gắt gao nắm chặt nắm đấm!

Đáng ghét! Nhịn không được! Không chịu nổi!

Nhưng mà...

Bây giờ có chút khó khăn!

Thứ nhất, Dao Tịch ở chỗ này, hắn không thể động thủ được, hắn phải giả vờ để giữ hình tượng một người hiền lành, lịch sự, dù cho bị Diệp Thiên Dật làm khó dễ như vậy, hắn cũng không động thủ, có thể khiến nàng ngưỡng mộ hắn!

Thứ hai, Diệp Thiên Dật đã khác lúc trước rồi, bây giờ hắn đã được rất nhiều thế lực coi trọng, đoán chừng trước khi hắn hết giá trị lợi dụng thì vẫn sẽ trọng dụng hắn, đồng thời, bạn gái hắn là đệ tử của Bạch Thiên Hạc...

"Hừ! Ta không chấp nhặt với ngươi, dù cho cảnh giới của ta cao hơn ngươi mấy đại cảnh giới!"

Quan Hồng Phong nói xong thì bỏ đi luôn!

Lần này, hẳn là đã thể hiện tốt và để lại ấn tượng tốt trong lòng Dao Tịch rồi nhỉ?

Diệp Thiên Dật, hùng hổ dọa người, vô văn hóa, mà hắn, tâm bình khí hòa, rất phong độ.

Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn về phía Dao Tịch!

Dao Tịch vội hơi hành lễ, nói: "Thực xin lỗi, ta sẽ đi ngay đây!"

"Ấy ấy, chờ chút!"

Diệp Thiên Dật gọi giật nàng lại.

"Còn có việc sao?"

"Ngươi không có ý định đền bù ta à?"

Dao Tịch: ???

Diệp Thiên Dật nói: "Ta và bạn gái của ta, mà không đúng, nàng còn chưa phải bạn gái của ta đâu."

"Không thể nào?"

"Thật, nhưng mà hai chúng ta đang ở giai đoạn mập mờ, ta đang chuẩn bị theo đuổi được nàng vào tay, lại hôn thêm một hồi nữa là nàng đã là người của ta rồi, mà các ngươi xuất hiện trực tiếp khiến ta thất bại, làm bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ, lần này bởi vì chúng ta rất nhiều năm không gặp, tình huống đặc thù mới có thể hôn được nàng, nhưng tự nhiên lại bị rơi vào tình huống lúng túng như thế này, lần sau ta làm sao mà được hôn nàng nữa đây? Làm sao thổ lộ với nàng được bây giờ? Đoán chừng nàng sẽ tránh mặt không chịu gặp ta nữa rồi, thậm chí còn để lại bóng ma tâm lý ấy chứ, ngươi không có ý định đền bù ta sao?"

Dao Tịch: "..."

Nàng không hiểu lắm!

Nhưng mà hình như hắn nói cũng rất có lý thì phải!

Nàng khẽ nhíu mày, nói: "Anh Diệp nói cũng đúng, vậy xin hỏi ngươi muốn đền bù cái gì?"

Diệp Thiên Dật cười cười, đi về phía Dao Tịch, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nàng: "Từ xưa đến nay, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, ngươi cũng không giết ta, không thiếu nợ tiền ta, nhưng ngươi thiếu ta nợ tình, ta bị mất một người bạn gái, theo lý thì ngươi cũng phải đền bù cho ta một người bạn gái chư snhir?"

Dao Tịch: ???

"Cái này..."

Nàng suy nghĩ, sau đó lầm bầm một tiếng: "Các ngươi cũng không phải quan hệ chuyển biến xấu... Cũng không phải là không thể trở thành người yêu."

Nàng rất ấm ức, tự nhiên lại đụng phải chuyện này, sau đó tự nhiên sao lại khiến hắn mất đi một người bạn gái cơ chứ?

"Ngươi không hiểu, ngươi đã từng yêu đương chưa?"

Dao Tịch lắc đầu.

"Cho nên ngươi không hiểu, chuyện lúng túng như vậy, hậu quả rất lớn! Nên ngươi nhất định phải đền bù cho ta một người bạn gái."

Dao Tịch khẽ nhíu mày: "Vậy được rồi, đến lúc ta trở về Dược Thần sơn, sẽ giới thiệu cho ngươi."

Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Không được, Khuynh Ngữ xinh đẹp như vậy, ngươi có thể giới thiệu cho ta một cô gái cũng xinh đẹp được như vậy sao?"

Bình Luận (0)
Comment