Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1183 - Chương 1180: Bất Động Như Núi, Phòng Ngự Tuyệt Đối

Chương 1180: Bất động như núi, phòng ngự tuyệt đối
Chương 1180: Bất động như núi, phòng ngự tuyệt đối

Dịch: Cỏ Dại Team

Năng lực mới này khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy có chút… nói sao ta…

Hình dung không ra!

Diệp Thiên Dật vốn tưởng rằng luyện hóa xương chân thì năng lực được mở ra sẽ là tốc độ, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ đến thứ được mở ra là…

Bất động như núi, phòng ngự tuyệt đối!

Chuyện này có nghĩa gì?

Chính là khi Diệp Thiên Dật mở ra năng lực mới thì hắn không thể chuyển động, nhưng hắn sẽ có được sự phòng ngự tuyệt đối. Giống như cấm linh, thuộc một loại năng lực không thể nhìn thấy!

Phòng ngự tuyệt đối sẽ kéo dài bao lâu thì tùy thuộc vào việc ngươi phải phóng ra bao nhiêu linh lực để sử dụng năng lực này!

“Không có giá trị mấy.”

Diệp Thiên Dật nhíu mày nói một câu.

Phòng ngự tuyệt đối là một năng lực rất đỉnh, nhưng sao Diệp Thiên Dật lại bảo là không có giá trị mấy chứ? Không phải vì Diệp Thiên Dật nắm trong tay thẻ vô địch, dù sao thẻ vô địch cũng không phải là năng lực của bản thân hắn mà là đồ của hệ thống, điều khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy không có giá trị chính là bất động như núi!

Không thể động đậy khi dùng phòng ngự tuyệt đối chính là chỗ không có giá trị mấy, đây chẳng phải là đứng im cho người ta đánh sao?

Nếu như người khác có được năng lực này thì đó đơn giản chỉ là một câu chuyện cười mà thôi. Phòng ngự tuyệt đối, cho dù ngươi có bất động như núi hay không, nếu đã phóng ra sức mạnh này thì dù Thái Cổ Thần Vương cảnh đến công kích cũng đừng hòng nghĩ tới việc có thể gây ra bất kỳ thương tổn nào.

Nhưng Diệp Thiên Dật lại cảm thấy không hoàn hảo!

“Nhưng cũng khá ổn! Suy cho cùng thì đây là năng lực có thể mở ra bất cứ lúc nào. Nói một cách đơn giản là khi ta bị thương có thể mất mạng, ta không thể vừa chạy vừa vô địch, chỉ là không thể di chuyển ngay khi vừa chạm vào sức mạnh, thật ra cũng không sao! Ta có thuộc tính không gian, có thể bổ khuyết cho thứ này!”

Diệp Thiên Dật mở mắt ra, hơi trầm ngâm.

Rốt cuộc là phòng ngự tuyệt đối! Thực ra không nhúc nhích được trong chốc lát cũng không sao, chỉ là Diệp Thiên Dật có thẻ Vô Địch nên hiệu quả của thứ này không thể bì được với thẻ Vô Địch, khiến Diệp Thiên Dật thấy hơi không hoàn hảo! Nhưng cũng không thể phủ nhận, đây là một năng lực rất ghê gớm.

Lý do đơn giản nhất là Diệp Thiên Dật không dùng năng lực này. Khi hắn đụng phải một đối thủ rất mạnh, giao chiến rất lâu với người đó, người đó ngưng tụ một đòn mạnh nhất, rất tự tin rằng ra đòn này sẽ hạ được Diệp Thiên Dật, nhưng lại bị phòng ngự tuyệt đối chặn lại…

Chuyện này sẽ khiến tinh thần vỡ tan.

Cũng rất hữu dụng!

Chỉ là không đạt được đến sự tồn tại khủng bố như trong lý tưởng của Diệp Thiên Dật.

“Lạ thật, ba năng lực đặc thù, nên thuộc về ba loại phương thức năng lực phòng ngự khác nhau mới đúng chứ, không thể mở ra sức mạnh đặc thù cải thiện năng lực tấn công cho ta sao.”

Diệp Thiên Dật tự nói với bản thân một cách bất lực.

Cấm linh, vô hiệu hóa linh lực, phòng ngự tuyệt đối, cả ba đều liên quan đến phòng ngự, chỉ là cấm linh có chút giống với loại hình tấn công.

“Cũng tính là có thu thập, còn lại là xương thân thể, cũng là bộ phận cuối cùng. Không đúng, xương thân thể mới chỉ là cái gần cuối cùng, còn một cái xương khó thần hóa nhất, xương sống lưng.”

Diệp Thiên Dật hơi suy tư.

Đúng vậy, tuy rằng xương sống lưng cũng thuộc năng lực như vậy nhưng về phương diện luyện hóa lại độc lập, giống như xương tứ chi nhưng lại chia thành chi trên và chi dưới, đây là một lý do! Mà xương thân thể là xương khó thần hóa nhất, cũng là xương có thể thu được năng lực mạnh nhất, đương nhiên xương sọ là thứ hai.

Nhưng…

Khi Diệp Thiên Dật đang suy tính phương pháp để luyện hóa xương thân thể thì hắn phát hiện ra đầu óc của mình trống rỗng.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại không thể thăm dò được nữa?”

Diệp Thiên Dật cau mày.

“Cha mình đúng là không đáng tin cậy, không biết khi nào mới có thể gặp lại, chắc là hắn biết chứu nhỉ? Hay là…”

Diệp Thiên Dật nghĩ tới Yêu Hậu.

Sau đó Diệp Thiên Dật mở danh sách bạn tốt ra.

Hai cô gái nhìn thấy Diệp Thiên Dật đã tỉnh lại, nhưng lại thấy Diệp Thiên Dật đang ngồi ngẩn người, sau đó hình như muốn nói chuyện, hai người nhìn nhau, cũng không tới quấy rầy Diệp Thiên Dật.

“Tiên nữ sư tôn, hỏi một chút.”

Sau đó Diệp Thiên Dật nói tình hình của mình cho Yêu Hậu biết.

Yêu Hậu trả lời: “Có lẽ nếu muốn biết chuyện này thì cảnh giới của ngươi cần phải phải thăng cấp mới được, ta cũng không biết nhiều về Tà Thần Chi Cốt. Suy cho cùng, ngoài ngươi ra thì chỉ có vị tiền bối đã lập ra Tà Tông trong truyền thuyết mới có được. Nhưng vị tiền bối đó lại không để lại thông tin gì cả, cho nên có lẽ ngươi chỉ có thể tự mình tìm hiểu thôi.”

“Được rồi, tiên nữ sư tôn, ta bây giờ là Tiên Vương cảnh thất giai rồi.”

Diệp Thiên Dật khoe khoang.

“Quá chậm.”

Diệp Thiên Dật: “…”

“Wow, không hề chậm mà!”

“So với những cao thủ đỉnh cấp trong thế hệ của ngươi, bọn họ đều đã là Thần Hoàng, Thần Quân, thậm chí là Thiên Thần cảnh rồi.”

Diệp Thiên Dật: “…”

“Không giống mà, mấy người đó cả ngày từ sáng đến tối đều được hấp thu các thứ đỉnh cấp, còn ta? Tiên nữ sư tôn thân yêu của ta ơi, ta muốn thiên địa linh vật thì không đưa, đã thế lại còn phế ta hai lần nữa, hiu hiu…”

Tút tút tút − −

Yêu Hậu đột nhiên cúp máy.

Diệp Thiên Dật: “…”

Chà! Đúng là đàn bà là những niềm đau!

Nhưng mà cảnh giới???

Diệp Thiên Dật là một người từ trước đến giờ chưa bao giời nhìn cảnh giới! Hắn tuyệt đối cũng là người duy nhất có thể vượt qua khoảng cách cảnh giới cao như vậy để chiến đấu.

Sau đó Diệp Thiên Dật đứng dậy.

“Tiểu Khuynh Ngữ, hôn một cái nào.”

Mặt Liễu Khuynh Ngữ đỏ lên, rồi hơi né ra.

“Không cho hôn? Em gái ngoan, hôn một cái đi.”

Tần Vô Tâm cũng tránh ra.

“Anh Diệp, cũng không còn sớm nữa, nên đến dự tiệc rồi.”

Tần Vô Tâm nói.

“Cũng được, đi thôi.”

Sau đó ba người cùng nhau đi dự tiệc.

Giờ phút này, các cường giả đủ mọi tầng lớp và tông chủ của các đại tông môn đang ở trong đại điện rộng lớn, đương nhiên là cũng không kể đến toàn bộ tông chủ của Hạ vực, những người này chỉ là phần nổi của một tảng bang chìm mà thôi! Nhưng bọn họ đều biết năng lực của Diệp Thiên Dật, và bọn họ chắc chắn không thể bỏ qua Diệp Thiên Dật.

Quan Hồng Phong không tham gia, cũng không có mặt mũi nào để tham gia, bây giờ hắn chỉ mong có thể đến một chỗ không người rồi tự bế một lúc.

Bây giờ, đừng nhìn những cường giả này mặt mày tươi rói như vậy, nhưng thực ra tất cả bọn họ trong lòng đều có quỷ. Bọn họ đều đang nghĩ cách để lát nữa lôi kéo Diệp Thiên Dật.

“Cậu Diệp đâu rồi? Còn chưa tới sao?”

“Ha ha ha, người anh em, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”

Một cường giả cười nói với Diệp Thiên Dật.

Ánh mắt của những người kia nhìn Diệp Thiên Dật như muốn ăn tươi nuốt sống hắn luôn!

“Xin lỗi xin lỗi, quá trình luyện hóa kéo dài một chút, thoắt cái trời đã tối rồi.”

“Không sao cả! Vào chỗ ngồi đi!”

Sau đó ba người bọn họ ngồi cùng nhau, vừa hay bên cạnh là Bạch Thiên Hạc.

Bây giời Bạch Thiên Hạc càng nhìn Diệp Thiên Dật càng thấy thuận mắt. Chỉ tiếc là ông ta đã có đệ tử rồi, hơn nữa ông ta cũng cảm thấy bản thân không thể dạy được gì cho Diệp Thiên Dật, cũng không có ý định gì.

“Quán quân của chúng ta đã tới rồi, vậy thì các vị cùng nâng ly, cũng hiếm khi mọi người có thể hội tụ cùng nhau, nào! Cạn ly!”

Bình Luận (0)
Comment