Hàn Nhuỵ chắc chắn không nghĩ tới việc Diệp Thiên Dật làm xong chuyện sung sướng mới đến tìm nàng!
Nàng vốn hiểu rõ bản tính vô liêm sỉ của Diệp Thiên Dật, nhưng quả thật không ngờ người này có thể mặt dày đến mức độ này.
“Ngủ rồi!”
Hàn Nhuỵ trả lời.
Diệp Thiên Dật nghẹn cười.
Haiz, con gái ấy à, quả nhiên đều giống nhau
“Có thể cho ta vào trong phòng được không?” Diệp Thiên Dật cười hỏi.
“Không thể.”
“Nhưng ta cứ muốn đi vào cơ, làm sao đây?”
Xoẹt ——
Diệp Thiên Dật lại quen đường quen lối phóng thích sức mạnh không gian, mặt dày xuất hiện trong phòng Hàn Nhuỵ!
“Đồ lưu manh, cút ra ngoài!”
Hàn Nhuỵ trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ta không cút! Có gan ngươi giết ta đi.”
Diệp Thiên Dật thoải mái cởi quần áo của mình ra, nhún người nhảy lên giường nàng.
Hàn Nhuỵ hết cách: “……”
“Thơm quá, nàng tắm rồi sao.”
Diệp Thiên Dật ngửi thấy mùi thơm từ trên người nàng, hắn hít một hơi sâu.
“Buồn cười, bổn cô nương ngày nào cũng tắm đó? Ngươi mau lăn xuống cho ta!”
“Khà khà khà……”
Diệp Thiên Dật không chịu, hắn chui vào trong chăn, đè nàng ở phía dưới.
“Ta không thích đấy!”
“Hừ!”
Hàn Nhụy tuy nói như vậy nhưng trong lòng thật ra rất vui mừng.
Thì ra sức quyến rũ của nàng lớn như vậy à. Diệp Thiên Dật không chọn hai người kia mà đến chỗ nàng.
“Làm thôi.”
Sau đó dưới sự nửa từ chối nửa đồng ý của Hàn Nhuỵ …… Diệp Thiên Dật trực tiếp tiến công.
Hắn ra vào quá mạnh mẽ. Từng cú thúc chạm đến thật sâu. Nàng thật sự không chịu nổi nữa.
Sao lâu như vậy chưa xong?
Dù Diệp Thiên Dật đã tính nhanh chóng kết thúc trận này. Nhưng đây mới là lần thứ ba, chắc chắn vẫn còn lâu.
“Tránh ra.”
Đôi chân trần trắng noãn như bạch ngọc của Hàn Nhuỵ giơ lên, đá Diệp Thiên Dật một cái, nàng díp mắt ngáp một cái, dáng vẻ buồn ngủ.
“Vậy ta đi nhé.”
Diệp Thiên Dật nhìn Hàn Nhụy nói.
“Đi đây, nàng nghỉ ngơi nhé!”
Diệp Thiên Dật mặc quần áo, chuẩn bị rời đi.
Hàn Nhuỵ quay đầu nhìn sang.
Ơ, hắn định đi thật sao?
“Ta còn chút việc phải xử lý, đến thăm nàng sau.”
“Ừm, đi đi.”
Nàng cũng không nghĩ nhiều, dặn dò hắn cẩn thận rồi trở mình đi ngủ.
Diệp Thiên Dật cuối cùng tới thăm phòng Hàn Nhã Nhi.
Hắn không trực tiếp đi vào mà ngồi bên ngoài nghỉ ngơi một lát.
“Hút điếu thuốc đã, ái chà, đêm nay mệt quá đi.”
Diệp Thiên Dật cảm thán một tiếng. Hắn thoải mái ngồi đó hít mây nhả khói.
Đáng tiếc em gái cũng ở chỗ này, Tần Vô Tâm, dù sao nàng nói không có nơi nào để đi nên ở lại chỗ hắn, coi như là gia nhập tông môn của Diệp Thiên Dật đi. Ở lại cùng tông môn cùng nhau rèn luyện, cùng đi đánh kẻ khác, phòng thủ khỏi sự tấn công của kẻ khác. Đây là một kiểu rèn luyện rất tốt!
Diệp Thiên Dật cười.
Cô vợ này của hắn rốt cuộc muốn làm gì đây? Nàng không ra tay Diệp Thiên Dật cũng phục nàng rồi! Chỉ có thể mặc kệ, bước nào hay bước nấy! Thật làm hắn gấp muốn chết, đã thế đêm nay qua làm chết nàng!
Ba phút sau……
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Tiếng Hàn Nhã Nhi từ không xa truyền đến tai Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật:???
“Hả! Ngươi không ở trong phòng ngủ à, sao lại chạy ra đây?”
Diệp Thiên Dật nghe thấy tiếng động liền giật mình, quay sang thì nhìn thấy Hàn Nhã Nhi.
Vừa mới thất thần một lúc, cô vợ Nữ hoàng đã ngồi cạnh vườn hoa rồi. Có thể quá tối nên Diệp Thiên Dật cũng không để ý.
Xấu hổ quá!
Mình đi vào vườn hoa có mấy phút, ngồi đây hút hai điếu thuốc, nãy rồi còn cúi đầu nhẩm đêm nay thật thoải mái mà. Chắc nàng chưa nghe thấy đúng không? Nếu nàng nghe được những lời của mình ban nãy thì chết.
Ôi! Ngại quá!
Hắn ngồi đây. Còn Hàn Nhã Nhi ngồi ở phía sau cách hắn mười mấy mét, nhìn chằm chằm hắn?
Đúng vậy! Nàng đã thấy hắn trước!
Lúc Diệp Thiên Dật vừa bước vào, Hàn Nhã Nhi đã ở nơi này, vì thế nàng đã biết sự xuất hiện của hắn. Nàng cho rằng hắn cũng thấy nàng, nhưng không. Hắn không thấy nàng, ngồi đó nói cái gì đêm nay mệt mỏi quá gì đó, huynh đệ ăn thịt, nàng nghe không hiểu lắm, cũng không gây ra tiếng động, cứ ngồi yên nhìn Diệp Thiên Dật.
“E hèm——”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng, che đi sự xấu hổ trên mặt.
“Ta không ngủ được.”
Hàn Nhã Nhi đáp.
Diệp Thiên Dật phủi mông đi qua, hắn phát hiện Hàn Nhã Nhi đang ngồi vẽ cái gì đó.
“Đây là cái gì?”
“Ta không buồn ngủ nên ra đây vẽ vời một chút. Đó là vài thứ của tông môn.”
Diệp Thiên Dật nhìn qua.
“Ngươi đang giúp ta hoàn thiện tông môn sao?”
Woa!!
Ta thật thích những cô gái như vậy, ngươi nói xem sao có thể không yêu đây.
“Ngủ không được nên mới lấy giấy bút ra nghịch thôi.”
Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt nói.
“Giả vờ. Nàng cứ giả vờ đi, nàng chính là đang vẽ cho ta, chết vì sĩ diện.”
Diệp Thiên Dật ái muội nhìn nàng.
Hàn Nhã Nhi: “……”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Nàng nhẹ nhấp một ngụm trà.
“Có thể do ta thay đổi nơi ở nên chưa kịp thích nghi. Gần đây chả có việc gì cho ta làm, nhàn rỗi tới mức buồn chán. Nên vẽ vời một chút, chỉ có vậy thôi. Còn ngươi, đêm nay làm sao vậy? Rất mệt sao? Với cả…… anh em nào của ngươi sao ta không biết?”
Hàn Nhã Nhi hỏi.
Diệp Thiên Dật: “……”
“Ta chẳng mệt thì sao. Ngươi nghĩ đi, ban ngày ta chả lúc nào nhàn rỗi, vẫn luôn sử dụng phép sáng tạo đúng chưa?”
Hàn Nhã Nhi gật đầu: “Cũng phải.”
“Người anh em của ta ấy à…… E hèm, là ai về sau giới thiệu cho nàng biết.”
“Vậy hắn làm sao? Rất thoải mái nghĩa là gì?”
Hàn Nhã Nhi nhíu mày.
“Ồ. Ta vừa mới nói chuyện cùng hắn. Hắn nói rằng, đêm nay ở cùng một cô gái kỳ xinh đẹp cực kỳ thoải mái, cô gái kia rất chủ động, tư thế nào cũng biết, còn gọi hắn là chồng nữa. Đến lúc đó lại cõng nàng tìm nữ nhân khác, thoải mái thật sự, đây là hắn nói, không phải ta à.”
Nói nhăng nói cuội Diệp Thiên Dật chính là cường hạng, còn cố tình nhấn mạnh mới chứng minh là sự thật.
“Đàn ông các ngươi quả nhiên đều là một hạng giống nhau.”
Hàn Nhã Nhi lạnh lùng nói!
“Đối với đàn ông các người, loại chuyện này rất đáng để khoe khoang hay sao?
Diệp Thiên Dật nói: “Đúng vậy. Đàn ông ai càng theo đuổi được nhiều mỹ nữ xinh đẹp, ưu tú, khác biệt càng thể hiện được năng lực của hắn cao đúng không?”
Hàn Nhã Nhi cảm thấy người anh em kia của hắn không phải người tốt! Ít nhất Diệp Thiên Dật sẽ không khoe khoang với những người đàn ông khác lúc nào làm, làm những ai, cô gái đó có xinh đẹp hay không. Hắn sẽ không làm như vậy!
“Người anh em của ta nói, người gần nhất hắn làm có cái tên rất êm tai, gọi là gì...Mộc Thanh Trúc. Cái tên này đọc lên thật hay, nhưng ta vẫn cảm thấy tên của vợ Nữ hoàng là hay nhất, nàng nhất định không xinh đẹp bằng ngươi.”
Nói xong, Diệp Thiên Dật còn viết cái tên Mộc Thanh Trúc này ra!
Cái tên này là hắn tự bịa ra.
Diệp Thiên Dật cũng chẳng biết mình nói gì, cứ thế bịa chuyện vô căn cứ, vừa hay nịnh Hàn Nhã Nhi vào tròng.
Bất kể là cô gái nào cũng thích được người khác khen ngợi. Nhưng nếu giữ không tốt số lần và mức độ sẽ làm cho nàng cảm thấy những điều ngươi nói có vẻ như nói dối, hay là có mục đích, thậm chí làm nàng mất đi hảo cảm với ngươi ……
“Cái gì? Mộc Thanh Trúc?”
Nghe thấy lời của Diệp Thiên Dật, Hàn Nhã Nhi ngay lập tức bỏ không thèm care câu nói kế tiếp. Hai hàng mày đẹp nhíu lại nhìn sang Diệp Thiên Dật.
“Hả? Sao cơ? Mộc Thanh Trúc làm sao?”
Hàn Nhã Nhi nhìn cái tên Diệp Thiên Dật viết ở trên bàn.
“Ta cũng quen một người tên Mộc Thanh Trúc.”
Hàn Nhã Nhi nói.
Diệp Thiên Dật: “……”
“Không thể nào! Người hai chúng ta quen chắc chắn không phải cùng một người. Người anh em của ta kể cô gái kia là tông chủ của một tông phái đó.”
Diệp Thiên Dật không tin, sao có thể trùng hợp vậy chứ.
Hàn Nhã Nhi câm nín: “……”
“Chính là nàng!”
Diệp Thiên Dật:???
Quả này hắn bị lộ tẩy là nói dối rồi. T_T