Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1220 - Chương 1217: Nữ Hoàng Xuất Hiện

Chương 1217: Nữ hoàng xuất hiện
Chương 1217: Nữ hoàng xuất hiện

Diệp Thiên Dật đeo cái huy hiệu kia, ở một bên lẳng lặng hút thuốc. Hắn vừa hút thuốc, vừa nhấm nháp thức ăn vừa ôm người đẹp.

Thế nhưng có người không muốn bỏ qua cho Diệp Thiên Dật.

Đúng vậy, Diệp Thiên Dật nói chuyện không phải không có lý, dù cho không phải hoàn toàn có lý thì người khác cũng không cãi được, nhưng không phải là tông chủ thì có quyền làm thế!

"Diệp tông chủ, ngươi cứ nói người khác thế này thế kia, ta thì thấy trước khi chê bai người khác ngươi nên kiểm điểm lại bản thân."

Lúc này có một người đàn ông tay cầm ly rượu đỏ, hắn lên tiếng.

Người anh thứ năm của Lăng Thiên, Ngũ hoàng tử Đế quốc Cửu Thiên, Lăng Việt.

Tại sao hắn lại muốn xen vào ư?

Thứ nhất, vì Diệp Thiên Dật không vừa mắt hắn; thứ hai, thế lực của Diệc gia không hẳn quá yếu nhưng lại bị Diệp Thiên Dật nói cho cứng họng. Bọn họ lại thuộc dạng để tâm đến mặt mũi và thân phận, nên không thể tranh cãi quá nhiều với Diệp Thiên Dật. Nhưng nếu là Lăng Việt hắn thì lại khác! Hắn giúp Diệc gia một chút, đồng nghĩa hắn sẽ tạo được một mối quan hệ với Diệc gia, tức là tông môn của hắn sẽ có được sự ủng hộ của Diệc gia. Ít ra có thêm một đồng minh!

Đây là điều hắn cần. Lần này hắn tới đây cũng không phải muốn trở thành minh chủ, hắn chỉ muốn tìm kiếm thêm đồng minh thôi.

Lăng Thiên cau mày, đương nhiên hắn biết rõ Lăng Việt đang nghĩ cái gì.

"Ồ? Kiểm điểm lại bản thân?"

Lông mày của Diệp Thiên Dật nhảy lên một cái.

"Nói người khác không tố chất thì phải coi lại mình có tố chất hay không. Diệp tông chủ nói chuyện mạnh miệng, lại ở nơi đông người hút thuốc, đây cũng là hành động không có tố chất. Nhìn lại bên Diệc gia, họ còn không hề đôi co lại với Diệp tông chủ, đây lại là biểu hiện của người có tố chất. Ta tin rằng người có mắt đều nhìn ra được điều đó. Tính cách của ta là thế, thấy cái sai liền ghét, mà quả thực ta không quen với cách làm việc của Diệp tông chủ."

Một người từ hạ vi diện tới đây lập ra tông môn thì không đáng để hắn nể nang gì.

Nghe được lời Lăng Việt nói, đám đông đều gật đầu đồng tình.

"Hừ! Bổn tôn lười nói chuyện với loại người nông cạn, cho nên ta mới không nhiều lời với hắn!"

Cha của Diệc Thiên Thu hừ lạnh nói.

Hắn thầm biết ơn Lăng Việt. Mấy lời này nếu chính miệng hắn nói ra thì không hay cho lắm, người khác nói thì lại khác.

"Ta thấy ngươi nói rất có lý."

Diệp Thiên Dật gật đầu suy tư.

"Ồ?"

Lăng Việt nhìn Diệp Thiên Dật.

"Nhưng mà... ta tự biết rõ bản thân ta là người không có tố chất, ta thích chửi người khác mà còn chửi rất êm tai, ngươi muốn nghe không? ĐMM thứ chó, ta băm đầu CM ngươi còn được! Cho ngươi mặt mũi cái rắm! Ở trước mặt ta mà còn giả bộ cái gì? Vì muốn tìm kiếm đồng minh mới đứng ra làm bộ nghĩa hiệp, tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì sao? Làm bộ làm tịch cái gì? Ta chính là không có tố chất, ngon thì dắt mẹ ngươi ra đây, chúng ta đánh nhau một trận!"

Diệp Thiên Dật đối mặt với Lăng Việt chửi lớn.

Đám đông : ???

Má nó!

Gì thế này??

Có chút giật mình.

Thái độ này cũng căng quá đấy.

Lăng Việt cũng đơ người.

Chuyện này...

Hắn không ngờ tới cái người này có thể như vậy...

"Đúng là một thằng nhóc khó nắm bắt."

Dao Hải cảm thán một câu.

Hắn không để tâm Diệp Thiên Dật sống hay chết, vì Diệp Thiên Dật sẽ tự quyết định điều đó. Cho dù hắn không gia nhập Dược Thần Sơn, đối với hắn cũng không có lợi ích gì. Nhưng bọn họ cũng không phải kẻ địch, hắn chỉ muốn xem xem thằng nhóc này còn có thể làm được gì.

Tần Vô Tâm: "..."

Cái nguời này... hắn hắn hắn...

Nàng cũng sợ hãi! Đây là sao?

"Ha ha ha, tố chất thấp kém!"

Trong chớp mắt, vẻ mặt của Lăng Việt không được tốt lắm.

"Vả lại, người này vừa mới động tay đúng không? Từ lão, vậy nghĩa là hắn không còn tư cách tham gia yến hội nữa phải không? Ta cảm thấy nên đuổi người này ra ngoài."

Lăng Việt chắp tay trước mặt Từ lão.

Từ lão hơi suy tư.

"Ừm..."

Đúng thật là người làm hắn có chút không hài lòng, ở trước mặt bao nhiêu người bọn họ mà đánh người khác, chửi bậy... thật sự rất đáng giận! Nhưng mà... bọn họ đều là những con cáo già. Diệp Thiên Dật khiến họ không vui, nhưng mà bọ cũng không thích tên Lăng Việt hay Diệc Thiên Thu nổi, tại sao à?

Có thể nhìn ra được rằng Diệc Thiên Thu không ưa Diệp Thiên Dật nên mới đạo đức giả lên tiếng, còn Lăng Việt vì muốn lôi kéo Diệc gia nên mới đứng ra. Nếu không, chuyện này cũng chả liên quan cái đếch gì đến họ.

Từ lão cũng thấy được tên nhóc Diệp Thiên Dật này cũng không phải là một thằng ngốc. Đương nhiên, cho dù hắn có là thằng ngốc đi chăng nữa thì hắn cũng là một người giàu cảm xúc. Hắn có thể hiểu được Diệc Thiên Thu nói ra thân phận của hắn là để mọi người xem thường hắn, sau đó hắn liền không nể mặt mà chửi lại. Hắn cũng nhìn ra được suy tính của Lăng Việt, biết người này muốn đạp lên hắn để đạt được mục đích, hắn liền trực tiếp mắng một trận.

Thật lòng mà nói, nghĩ lại thì hai tên kia mới đáng khinh chứ không phải là Diệp Thiên Dật. Chỉ là người bình thường sẽ không giải quyết như cách của Diệp Thiên Dật, cách của hắn quá cứng nhắc rồi.

Nhưng bây giờ thì có thể thấy được rằng rất rất nhiều người không ưa Diệp Thiên Dật, cho nên đuổi hắn ra ngoài là đúng!

"Ừ, đuổi ra ngoài đi!"

Một cường giả trong Chúng Thần Minh nói.

Hắn không suy nghĩ nhiều như Từ lão, chỉ đơn giản là hắn không thích người kia thôi.

"Đuổi hắn ra đi! Mau cút!"

"Ha ha ha, đừng có mặt dày ở lại nữa, yến hội này ngươi đừng tham dự nữa."

"..."

Một số người đồng ý.

"Ngươi nói cũng có..."

Lời của Từ lão chưa dứt thì lúc này Trương Hàm Nhã lên tiếng: "Từ lão, theo ta thì chuyện lần này không thể nói là ai đúng ai sai, chỉ có thể xem như người này có cảm xúc mãnh liệt chứ không thể quy về tính cách của một con người? Ta vẫn cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát. Còn chuyện hắn ra tay, tuy quy tắc của yến hội có ngăn cấm nhưng theo ta thấy giống như là xích mích giữa hai thanh niên này hơn. Dù sao đều là tông môn của Chúng Thần Chi Vực, ta nghĩ không nên biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn."

Từ lão hơi ngẫm nghĩ: "Hội trưởng Trương nói cũng có lý."

"Xích mích? Cái gọi là xích mích thì có thể phủi sạch cái sự thật là hắn đánh người à? Quy tắc là quy tắc, không có quy tắc thì không thành khuôn phép. Dù cho là quy tắc hay chuyện nhỏ nhặt hơn nữa, một khi đã phá bỏ quy tắc thì phải trả giá! Không lẽ vậy là sai sao?"

Diệc Danh, cha của Diệc Thiên Thu hừ lạnh, nói.

"Ta cũng thấy vậy, dù là quy tắc gì, một khi phá vỡ thì phải chấp nhận sự trừng phạt! Chỉ đơn giản là đuổi ra khỏi yến hội cho bớt chướng mắt, như vậy đã xem như còn chừa mặt mũi rồi! Ta và cậu Thu là bạn bè, ta biết rõ tính tình của cậu Thu. Đối với chuyện lần này ta đứng về phía cậu Thu!"

Tiêu Nam Sơn lên tiếng.

Nếu tên Diệp Thiên Dật không có bối cảnh ghê gớm gì thì Tiêu Nam Sơn cũng chẳng phải sợ gì nữa! Cứ trực tiếp làm bẽ mặt Diệp Thiên Dật là được!

"Ừm, Diệp tông chủ, nếu như đã vậy thì do ngươi phá vỡ quy tắc trước, cho nên..."

Đúng lúc này, bỗng có một người đi tới.

"Chỉ là chuyện nhỏ, mọi người có cần thiết phải vậy không?"

Bình Luận (0)
Comment