Xảy ra cái gì thế?
Đường Tam Tạng nói còn có đại chiêu chưa dùng, sau đó nổ bùm một tiếng thật lớn, một quả bom nguyên tử to mấy chục mét bay xuống, xới tung đất cát bụi bặm, đâm thẳng vào Thiên Việt tông.
"Đù má! Hú hồn ông rồi!"
"Mấy thứ tên lừa trọc này lấy ra trước đó, dù là đạn, lựu đạn hay hỏa tiễn đều không phải loại có hiệu quả và nguyên liệu phổ thông tầm thường, thậm chí còn dập Chân Thần cảnh trọng thương không kịp trở tay. Bây giờ cái thứ đồ chơi giống bom nguyên tử này chắc chắn cũng không phải bom nguyên tử thường thường! Hẳn là... Cực kỳ mạnh!"
"Bộ còn làm nổ được cả đám Chân Thần cảnh à? Cả Thần Minh cảnh luôn?"
"..."
Ực —— Lăng Việt nuốt nước miếng, trố mắt nghẹn họng nhìn bụi bặm dần tản ra để lộ một quả bom nguyên tử to tổ bố chỉ thẳng vào bọn họ!
Đậu xanh!
Đồ chơi bình thường hắn không sợ, nhưng những viên đạn lúc trước của tên lừa trọc đã bắn Ngũ trưởng lão te tue thảm hại chừng nào chứ, thế nên khi nhìn thấy nó, hắn cũng theo bản năng lùi lại môt bước.
Gì??
Diệp Thiên Dật cũng phải nuốt nước miếng.
"Quả này có mạnh không vậy?"
"A Di Đà Phật, Đức Phật từ bi, có thể siêu độ các vị."
Diệp Thiên Dật cho hắn một ngón tay cái.
Vầy là mạnh lắm nha!
Chẳng qua...
Diệp Thiên Dật nói: "Giữ lại đã, đừng lãng phí."
"A Di Đà Phật, không sao. Bần tăng vẫn còn."
Ầm Ầm Ầm ——
Sau mấy tiếng nổ đùng đùng, mấy chục loại tên lửa dài vài chục mét, có cái hơn cả trăm mét, cùng những quả bom nguyên tử cực lớn trên chiến xa dàn hàng ở đó.
Diệp Thiên Dật: "..."
Thật xin lỗi! Hắn sai rồi! Cha này bá quá chừng!
"Trời má!"
Lăng Thiên há hốc miệng.
"Cái quái gì thế!"
Tay Diệp Thiên Dật khẽ run, móc ra một điếu thuốc, hít một hơi.
Sau đó hắn cong môi, nghiêng đầu nhìn đám người Thiên Việt tông vẫn còn bàng hoàng.
"Đừng vội! Không phải Lăng tông chủ còn muốn đơn đả độc đấu sao? Thế trận này chắc phải muốn nghênh đón rồi ha!"
"Tông chủ, ta lên!"
Độc Hoàng lên tiếng.
"Mặc dù lão phu chưa thăng cấp Thần Minh cảnh nhưng vẫn có thể đánh với Thần Minh cảnh một trận!"
Diệp Thiên Dật vỗ vai Độc Hoàng, nói: "Vội cái gì."
Diệp Thiên Dật nghĩ ngợi.
"Tinh... Chúc mừng ngươi thành công triệu hồi Thiên sự Ngạn."
Mắt Diệp Thiên Dật sáng rỡ!
Thiên sứ Ngạn! Mọe!
Người này mạnh lắm đúng không? Nhiệt độ cao thế này cơ mà? Vậy phải mạnh lắm.
Giữa trời lóe lên ánh sáng vàng, xuất hiện một mỹ nữ mặc giáp vàng, tay cầm kiếm, sau lưng là cặp cánh chim trắng muốt cất cao, chậm rãi bay xuống!
Tiếc là Diệp Thiên Dật không thấy được cảnh giới của bọn, chỉ đợi đến khi chiến đấu mới có thể biết được.
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu.
Đậu mè!
Không thể để nàng đi được! Kết thúc trận đấu lè lẹ rồi dẫn nàng đi uống trà, đi dạo quanh rừng một vòng. Không thể để lỡ cơ hội trời ban này được!
"A Di Đà Phật..."
Đường Tam Tạng chắp tay: "Người đẹp, siêu đẹp!"
Khóe miệng Diệp Thiên Dật giật giật.
Má!
Mọi người khiếp sợ nhìn cô gái đắm chìm trong thánh quang!
"Trời mẹ! Quá ngầu! Quá đẹp! Nàng là đại tướng quân của đế quốc nào à? Thấy giống lắm!"
"Chắc thế? Còn đang mặc giáp vàng kìa, chắc phải là người giống tướng quân ha? Nhưng ta còn chưa thấy nàng bao giờ! Đã thế còn giúp Diệp tông chủ nữa? Chẳng lẽ hoàng thất của cả một đế quốc cũng đứng sau Diệp tông chủ?"
"Wow! Đẹp ghê ấy! Đã đẹp còn ngầu! Da nàng sao lại trắng như vậy? 'Dài vàng thẳng' đủ cả!
"..."
Diệp Thiên Dật lau nước miệng.
Nàng không đội mũ sắt, thế nên cực kỳ đẹp! Không chịu nổi nữa! Cặp chân kia, làn da kia...
Mlem mlem...
Ai chịu nổi chứ?
Thiên sứ Ngạn hạ xuống trước mặt Tam trưởng lão!
"Vương, phải đánh thế nào? Giết hay là..."
Ma nữ tóc trắng kéo Diệp Thiên Dật: "Tông chủ, người ta gọi ngươi đó."
"Hả? À à à, gọi ta à?"
Diệp Thiên Dật nói: "Đừng giết."
"Vâng!"
Tròng mắt Tam trưởng lão chăm chăm về một điểm!
"Tự tìm chết! Quá ngông cuồng! Cũng chỉ mới đến Thần Minh cảnh mà đã dám to gan phét lác!"
Tam trưởng lão giơ tay, trong tay xuất hiện một thanh kiếm!
"Thần Minh cảnh? Khá được đấy! Có lẽ mạnh hơn Đường Tam Tạng nhưng cái sức mạnh lòe loẹt của Đường Tam Tạng lại càng mạnh hơn!"
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
"Đi chết đi!”
“Chết đi! Con nít ranh! Thiên Lôi Chi Nộ!"
Đùng xẹt đùng ——
Trên trời, mây đen giăng kín, sấm chớp ầm ầm!
"Quào! Đó chính là sức mạnh của Thần Minh cảnh! Thật đáng sợ!"
"Đấy không phải thứ mà mấy món đồ linh tinh như bom nguyên tử có thể chống lại! Vẫn chỉ có thực lực và cảnh giới hàng thật giá thật là quan trọng nhất!"
"Có điều hình như nữ nhân cao quý không biết Diệp tông chủ tìm ở đâu ra cũng rất mạnh đó!"
"..."
Thiên sứ Ngạn đứng sừng sững, mái tóc mặc sức bay nhảy.
"Con nít ranh? Ngươi phải gọi Bổn vương một tiếng bà nội! Vạn Thiên Lôi Kiếp!" Thiên sứ Ngạn nhìn đăm đăm, tiếp đó hiện ra màu xanh lam của sấm sét, dường như có tia sét xẹt qua mắt nàng!"
Rẹt rẹt rẹt ——
Giữa trời, sấm sét càng thêm khủng bố, nhưng cùng lúc đó lại xảy ra một cảnh tượng khó tin!
Sấm sét của Tam trưởng lão rất trâu bò, chớp nháy nơi đó. Nhưng ngay khi sấm chớp thuộc về thiên sứ Ngạn xuất hiện, chúng cứ như em trai gặp phải mẹ ruột vậy, phát rồ thi nhau chạy trốn vào sấm chớp do thiên sứ Ngạn ngưng tụ, chẳng khác nào đàn con cuống quýt muốn trở về cái ôm của mẹ.
Thiên lôi đáng sợ Tam trưởng lão ngưng tụ được nhanh chóng suy yếu, càng ngày cnagf yếu!
"Sao!!? Sao có thể!?"
Tam trưởng lão trợn mắt, những người trong Thiên Việt tông lại càng kinh ngạc trố mắt nhìn không nói lên lời.
Bọn họ cũng không hiểu nổi.
Rõ ràng do ta ngưng tụ, sao còn có thể bị rút đi chứ?"
"Bá đó!"
Diệp Thiên Dật thấy cảnh này mắt phát sáng!
Những người hệ thống triệu hội được, ngoài trừ tên mồ côi kia ra thì đều có tài!
Buồn cái là không thể giữ lại! Nếu như có thể giữ bọn họ trong Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông của hắn thì sẽ có thêm hai người cao cấp, hơn nữa còn do Diệp Thiên Dật triệu hồi tới, có thể tin tưởng tuyệt đối!
Đáng tiếc!
“Vương mệnh, trảm thiên mệnh!”
Xoẹt ——
Sấm sét giáng xuống!
Tam trưởng lão không dám tin!
Cảnh giới của hắn cao hơn thiên sứ Ngạn này một giai, hắn tam giai, uy thế nàng ta thể hiện ra cũng chỉ đến nhị giai, hắn không tin, hắn không bằng một ả thấp hơn mình cả một giai sao?
Sau đó...
Hắn hôn mê, người bị bắn ra mấy chục nghìn mét, bay đến tận khi đập vào một đỉnh núi mới dừng lại.
Mọi người: "..."
Kinh! Hơi bị kinh quá rồi!
"A Di Đà Phật, quả nhiên người đẹp là người đẹp! Lợi hại!"
Đường Tam Tạng ngẩng đầu nhìn, tiếp đó yên lặng lau máu mũi.