Diệp Thiên Dật nhìn chằm chằm cái tên Lạc Phong Vân ấy, cười nói: “Chính là ta đây, lại gặp nhau rồi, có điều ta nghĩ không gặp lại sẽ tốt hơn”.
“Hahaha, nếu không gặp lại ta cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng mà không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông lại được Diệp Thiên Mạc ngài đây gầy dựng lên quy mô không hề nhỏ. Thành thật mà nói, gặp nhau trong bối cảnh như này, ngài là người đầu tiên”
“Sau đó thì sao?
“Sau đó.....”
Lạc Phong Vân nói tiếp: “Thật đáng tiếc, Dược Hoàng Tông bọn ta trước đây có ý muốn mời Diệp Thiên Dật ngài gia nhập, nhưng Diệp Tông chủ lại từ chối, tự mình lập ra một Tông môn mới, thật sự khâm phục, thậm chí trước đây Dược Hoàng Tông từng có ý kết giao với Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông, như vậy đôi bên đều có lợi, nhưng ngươi vẫn là cự tuyệt bọn ta”
Lời này của hắn là muốn ám chỉ với mọi người về lập trường của Dược Hoàng Tông bọn họ, hôm nay đi đến bước này đều là do Diệp Thiên Dật bọn họ tự chuốc lấy!
“Vốn dĩ chúng ta nước sông không phạm nước giếng, trước đây khi Thần Phong Tông đối phó với Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông đó là do bọn họ muốn nhận được sự khẳng định từ Chúng Thần Minh, để thế lực hoàng cấp bọn họ tiến vững chắc hơn, hậu quả cuối cùng vẫn là tự mình chuốc họa, Dược Hoàng Tông bọn ta cũng không thèm quản! Chỉ có điều...... ”
Lạc Phong Vân ngắt lời rồi nói tiếp: “Chỉ có điều lập trường của bọn ta trước nay vẫn vậy, nhưng hình như Diệp Tông chủ đây lại không hề nể nang mặt mũi, năm lần bảy lượt cứ muốn ra tay với các Tông môn của Dược Hoàng Tông, các Tông chủ của các tông môn không ngừng tố cáo ngươi với Dược Hoàng Tông bọn ta, nhưng mà Tông chủ vì niệm tình cũ, mặc dù tình cũ này cũng chỉ là xuất phát từ một phía, chần chừ chưa ra tay, đây cũng chính là điều khiến Dược Hoàng Tông gặp không ít điều tiếng, có ai hiểu được nỗi khổ của Tông chủ ngài ấy đứng trước sức ép hai bên khó thành toàn.
“Vài hôm trước Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông của ngài vừa mới tiêu diệt một Tông môn của bọn ta là Huyết Nguyệt Tông, Tông chủ của Huyết Nguyệt Tông là em họ của Tông chủ bọn ta, quan hệ vô cùng tốt. Cô ta đến đây khóc lóc với Tông chủ cả một đêm đòi chủ trì công đạo, Tông chủ ngài ấy cũng không thể nhẫn nại thêm được nữa. Diệp Tông chủ mọi chuyện cho đến hôm nay là Dược Hoàng Tông bọn ta quá nể mặt ngài rồi, chỉ do các ngài tự mình cự tuyệt mà thôi. Thậm chí hết lần này đến lần khác Dược Hoàng Tông đều coi như không nghe không thấy, nhắm mắt cho qua. Nói thật, nếu đã không nhịn được thì không cần phải nhịn nữa.”
Lạc Phong Vân nhìn thẳng vào Diệp Thiện Dật mà nói
“Thôi đủ rồi, nói nhiều lời như vậy cũng chỉ là muốn cho thiên hạ biết Dược Hoàng Tông các người là quang minh chính đại ra tay với Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông bọn ta thôi!”
Diệp Thiện Dật nhếch mép cười nói
“Vậy chúng ta không còn gì để nói nữa, chung quy lại chuyện này chúng ta cần phải cho mọi người một câu trả lời thích đáng, Dược Hoàng Tông bọn ta xưa nay là tông môn nghiên cứu y thuật, vốn sống hòa bình yên ấm, nhưng bọn ta cũng không cho phép bất cứ ai dẫm đạp lên bọn ta mà không kiên nể!
Lạc Phong Vân giương cao ánh mắt về phía Diệp Thiên Dật mà nói
“Lần này Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông coi như xong rồi để cho Dược Hoàng Tông tìm được lý do mà ra tay động thủ, triệt để hoàn toàn!”
“Đúng vậy, đúng vậy thà chậm một bước chứ không dám động đến cửa Đế Môn, thật không cần thiết, thế mới nói người trẻ hiếu thắng, suy nghĩ đơn giản, Đế chủ đế môn là nhân vật như thế nào chứ? Phàm đều là những kẻ hồ ly cáo già, há chẳng phải tự mình đâm đầu hay sao. Cứ coi như đây là một bài học cho tiểu tử đó, nói thật lòng, ta đối với Diệp Thiên Dật kia quả là có chút ưa thích, thích tính cách ngang ngược, bá đạo, đầu óc và sự thông minh xuất chúng ấy, cả sự gan dạ đáng kinh ngạc của hắn. Nhưng mà bây giờ.... hy vọng rằng hắn ta đủ vững mạnh để chống đỡ mà bước tiếp, ta muốn xem xem sẽ đi được đến bao xa”
“...... ”
Đúng vậy, không mấy người cho rằng hắn có thể vượt qua được lần này, trừ phi bọn họ có thế lực đằng sau thế lưng chống đỡ.
Nhưng cũng có một số người tự hỏi?
Tại sao bọn họ lại không mang bảo vật của Tông môn mà cao chạy xa bay. Như vậy sẽ giảm thiểu thiệt hại, không lẽ nào họ thật sự có kế hoạch chưa thành nên chưa thể đi khỏi?
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Đúng vậy với tâm lý của người bình thường đáng lẽ phải nên chạy trốn, nhưng hắn lại cứ nhất mực muốn đâm đầu vào rọ. Lẽ nào chỉ vì cái gọi là thể diện hay sao. Có thể cho là như vậy, nhưng một khi thất bại có ra oai thế nào thì cũng vô dụng.
Cứ xem như có đi, vậy phải xem đó là kế hoạch lớn đó là gì!
“Vậy còn chờ gì nữa, ra tay đi!”
Diệp Thiên Dật tiếp lời
“Hahaha”
Lạc Phong Vân cười to thành tiếng
“Sao vậy, lẽ nào Diệp Tông chủ nghĩ rằng Dược Hoàng Tông bọn ta không làm gì được mấy người sao?”
“Cái này quả thật là ta không biết”
Diệp Thiên Dật nhún vai nói nhạt
“Có điều, trước khi đến đây ta quả thật là có một chuyện hứng thú hơn nhiều ”
“Vậy sao, mời nói”
“Đó chính là.... Diệp Thiên Dật đây, có phải là giả không, giống như Thần Phong Tông lúc trước, hahaha”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng nói: “Ngươi đoán xem”
“Là thật hay giả thì cũng chỉ nằm trong hay đáp án này, có điều là thật hay giả thì có làm sao”
“A di đà phật”
Hai tay chắp lại vào nhau
“A, Hóa ra là các hạ!”
Lạc Phong Vân nhìn về phía Đường Tam Tạng mà cười nói
Đường Tam Tạng cười nói: “Là thật hay giả thì đã sao? Vị thí chủ này tại sao ngài muốn hỏi câu đấy, có vẻ sự hiếu kỳ của ngài rất nhiều”
“Ha ha”
Liễu Thiển Thiển đứng bên cạnh không kìm chế được mà cũng bật cười thành tiếng.
Những người đi theo Diệp Thiên Dật chả có ai đầu óc bình thường cả
Lạc Phong Vân đột nhiên biến sắc
“Đúng là chủ nào tớ nấy”
Lạc Phong Vân giương giương mắt nhìn thẳng mà nói
Sau đó rút từ trong người là một cây trâm lớn!
“Cây Phá Giới Châm này là bọn ta đặc biệt nhờ Hạo Thiên Tông tiêu tốn hơn hai tháng trời để luyện thành, các người nghĩ rằng kết giới của các người không ai đụng đến được sao? Không, dưới sức mạnh của cây Phá Giới Châm này, kết giới của các người cũng vô dụng! Đây cũng là món quà bất ngờ mà bọn ta dành tặng cho các ngươi. Cho dù các người có như rùa rụt đầu trốn trong kết giới ấy cũng vô dụng! Có phải nghe xong mấy lời này liền cảm thấy không còn gì chống đỡ nỗi nữa không?”
Lạc Vân Phong cười lạnh
“A di đà phật”
Đường Tam Tạng hai tay chấp lại nói tiếp: “Những lời các hạ vừa nói có phải là vì nghĩ rằng bon ta đã tiêu diệt Huyết Nguyệt Tông, mà Tông chủ Huyết Nguyệt Tông lại là em họ của Tông chủ các ngài, vì không nuốt nổi cơn giận mà phái người đến tiêu diệt Vạn Cổ Đệ Nhất Thần tông bọn ta?”
“Đúng là như vậy, Tông chủ Dược Hoàng Tông bọn ta là người trọng tình nghĩa. Nếu không phải vì niệm tình trước đây từng có duyện gặp mặt với Diệp Tông chủ thì sớm đã động thủ rồi. Nhưng một khi đụng đến người của ngày ấy, chính là động đến ngài ấy, đều do các ngươi tự mình chuốc lấy không trách bọn ta được!”
“Nhưng mà.....”
Đường Tam Tạng nói tiếp: “Các hạ mới vừa nói, cây Phá Giới Châm này là vì muốn phá vỡ kết giới của bọn ta mà cất công chuẩn bị cách đây hơn hai tháng, nhưng Huyết Nguyệt Tông mới bị bọn ta tiêu diệt cách đây có hai ngày, tức là hai tháng trước các người đã có ý định ra tay với bọn ta. Tông chủ của mấy người đúng là liệu việc như thần biết rằng đúng hai tháng sau bọn ta sẽ ra tay với em họ của ngài ấy mà cất công chuẩn bị?”
Lạc Vân Phong: “???”