'
Dịch: Cỏ Dại Team
--
Diệp Thiên Dật biết rằng Diệp Tiên Nhi đã phải chịu bao nhiêu áp lực và những gì nàng ấy đang gánh chịu, có lẽ Diệp Thiên Dật của trước đây là một tên không ra gì, nhưng bây giờ hắn chắc chắn cần phải làm gì đó.
Chị Hồng nghiêng đôi chân mình ra, lộ ra một số phong cảnh tốt, nhìn Diệp Thiên Dật và nói: "Vào đây chơi đã, vừa chơi chúng ta vừa nói chuyện."
Diệp Thiên Dật ngại ngùng cười, nói: "Thôi vậy, để lần sau nhé, hôm nay ta không được khỏe lắm."
Quả thực, hắn ta rất xấu hổ. Diệp Tiên Nhi mỗi tuần một lần đưa tiền cho hắn ta. Số tiền đó đã bị chủ nhân của cơ thể bị hắn ta đánh bại vào ngày hôm qua tiêu sạch rồi. Diệp Tiên Nhi đối xử với hắn ta quá tốt. Đã đến bước này rồi mà nàng ta vẫn có thể đưa cho hắn ta 10.000 tệ mỗi tuần. 10.000 tệ tiền tiêu vặt, trừ những người giàu có không nói làm gì, ở một đế quốc nhỏ như Thiên Thủy đế quốc, thật sự là một số tiền lớn.
Diệp Tiên Nhi thực sự rất tốt với hắn ta, nhưng Diệp Thiên Dật thực sự quá cặn bã, dù có 10.000 tiền tiêu vặt mỗi tháng rồi mà hắn ta vẫn luôn đòi hỏi, mặc dù không muốn đưa nhưng Diệp Tiên Nhi luôn cảm thấy rằng nàng thân là chị gái của hắn, nàng ấy nên chăm sóc chu toàn cho Diệp Thiên Dật.
Về việc hắn càng ngày càng tệ hơn thì nàng cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng nàng không thể làm gì được. Trước đây nàng cũng đã cố thử kỷ luật nghiêm khắc, không cho hắn ta tiền, nhưng không cho hắn ta tiền thì hắn ta trộm, cướp. Hơn nữa bên ngoài hắn còn có một nhóm bạn
Nàng ấy không có lựa chọn nào khác ngoài làm thế này. Nàng ấy cảm thấy rằng con người ai rồi cũng sẽ trưởng thành, rồi sẽ có một ngày hắn ta sẽ hiểu chuyện và quay trở lại con đường chính thiện. Đúng vậy, nàng ấy trong trái tim mình luôn kỳ vọng vào Diệp Thiên Dật. Nàng ấy lớn lên cùng Diệp Thiên Dật, nàng ấy biết tính cách của Diệp Thiên Dật, thật sự bản chất của hắn không xấu, quả thực không tệ, ít nhất sẽ không giết người, nàng cảm thấy thật ra Diệp Thiên Dật rất lương thiện, sẽ có lúc hắn sẽ biết quay đầu lại thôi.
"Diệp Thiếu mà biết xấu hổ. Các cô gái trẻ nơi đây của ta thích ngươi nhất đó. Ngươi là khách hàng duy nhất mà lúc nào cũng sẽ boa hậu hĩnh cho họ." chị Hồng cười.
Diệp Thiên Dật gãi đầu và không nói gì.
CMN thằng ngu này, chị gái ở nhà thì khổ cực kiếm tiền mà hắn dám đi boa tiền cho gái. Tên khốn nạn
Nhưng bây giờ thì khác, Diệp Thiên Dật muốn san sẻ gánh nặng cho Diệp Tiên Nhi.
"Chị Hồng, thông tin của chị là tốt nhất. Nghe nói có đơn vị trong quân đoàn Scarlet đang tuyển thành viên cho một nhiệm vụ? Nghe nói mỗi người hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng nửa triệu."
Diệp Thiên Dật hỏi.
Chị Hồng năm nay khoảng ba mươi tuổi, ngoại hình xinh xắn, tuy kinh doanh như vậy nhưng Diệp Thiên Dật biết nàng ấy là người vô cùng giỏi giang, quen biết rất nhiều người có thế lực ở Thành Thánh Thiên Thủy này, không chuyện gì có thể lọt khỏi tầm mắt của nàng ta, dù sao bề ngoài nàng ấy cũng không phải là một người phụ nữ đơn giản như vậy, ít nhất tin tức, liên lạc của nàng ấy là thứ mạnh nhất mà Diệp Thiên Dật có thể tiếp xúc trong tình huống tuyệt vọng này.
"Đúng là có chuyện như vậy, dự kiến ngày mốt sẽ rời đi, sao vậy? Diệp Thiếu, ngươi muốn..."
Diệp Thiên Dật cười nói: "Đúng vậy, ta muốn tham gia cùng họ, nhưng ta không thể liên lạc được với những người đó. Không phải chị Hồng lần trước đã nói rằng nàng có quen biết đội trưởng của Scarlet Legion sao? Xin hãy giúp đỡ ta."
Chị Hồng cau mày rồi đặt chân xuống và nhìn Diệp Thiên Dật.
"Diệp Thiếu, thật ra không phải là không thể, nhưng tiêu chuẩn tối thiểu để Đội thứ bảy của Quân đoàn Scarlet tuyển mộ là võ sĩ tầng năm của Minh Khiếu cảnh cơ, vì vậy ..."
"Chị Hồng đừng lo lắng, ta tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, làm phiền chị Hồng nói cho ta biết địa điểm bọn họ muốn gặp, muốn phỏng vấn hay thế nào cũng được."
Chị Hồng ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Dật, hắn ta không phải là đồ phế thải khét tiếng sao? Lúc này mới đạt Trúc Khí cảnh, sao có thể đạt yêu cầu được?
"Được rồi, để ta giúp ngươi, nhưng đừng nói dối ta nhé, thấp nhất là tầng năm của Minh Khiếu cảnh."
Diệp Thiên Dật gật đầu; "Cảm ơn chị Hồng."
Hiện tại hắn ta đang ở tầng năm của Trúc Khí cảnh, nhưng sau khi phần thưởng nhiệm vụ được phát ra, thì đó lại là tầng năm của Minh Khiếu cảnh. Ở tuổi mười chín, hắn ta đã có quy củ và chấp nhận được.
"Ừm, ngày mai ta sẽ cho ngươi tin tức, nhưng phí nhân công này ..."
Chị Hồng vừa cười vừa xoa tay.
"Ngày mai sẽ đưa cho nàng."
"Tốt! Vậy thì ta chúc Diệp Thiếu làm ăn phát đạt và mọi điều tốt đẹp nhất."
“Chúc chị Hồng làm ăn phát đạt!” Diệp Thiên Dật cười toe toét.
"Ài, dạo này công việc kinh doanh của ta không được tốt lắm."
"Sao có thể như vậy được. Ta nhớ rằng nàng là cô gái có khí chất tốt nhất ở Thành Thánh Thiên Thủy này. Nếu không, sao ta có thể thường xuyên đến chơi với nàng được, sao việc kinh doanh có thể không tốt được chứ?
Diệp Thiên Dật nghi ngờ hỏi.
Chị Hồng thở dài, khoát tay ra hiệu: “Thôi.
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa cho nàng một điếu thuốc rồi cũng châm cho mình một điếu.
"Tại sao bây giờ Diệp Thiếu lại hút bao thuốc bốn tệ này?"
Chị Hồng cười nói.
"Haizzz, nghèo quá chứ sao."
Chỉ còn năm tệ trên người, đã mua trên đường đến học viện vào sáng nay rồi.
"Cũng đúng, chị gái ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Ngươi cũng nên thông cảm cho nàng ấy. Lần sau đến đây, ta cho ngươi miễn phí ba lần mỗi tháng.”
Diệp Thiên Dật cười và không nói gì.