Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1303 - Chương 1299: Là Biển Cá

Chương 1299: Là biển cá
Chương 1299: Là biển cá

An Vũ Tinh liếc nhìn Diệp Thiên Dật một cái.

“Không thêm không thêm, chúng ta không có duyên.”

“Shit, bà chị à, như thế này còn không có duyên sao?”

Diệp Thiên Dật nhún vai một cách bất lực.

“Không có duyên, đi chỗ khác đi... ”

An Vũ Tinh cảm thấy khó chịu khi nghe những lời vừa rồi của Diệp Thiên Dật.

“Quả thật, con gái đúng là khó đoán”

Diệp Thiên Dật thốt lên một câu!

“Chẳng phải ngươi nói có rất nhiều bạn gái sao? Ngươi không biết rằng cuộc trò chuyện phải theo cách suy nghĩ của con gái à?”

“Đây chẳng phải là nịnh bợ sao? Không được không được.”

“Không nịnh bợ thì làm sao tán gái được?”

“Vậy ngươi có thích người khác nịnh bợ ngươi không?”

“Đương nhiên rồi”

“Không tin, con gái vừa đẹp vừa giàu như ngươi cũng cần sao?”

“Hahaha, thân là con trai ngươi không hiểu được tâm tư của con gái đâu, mà thôi, kết bạn đi, biết đâu sau này ta sẽ lật tấm thẻ của ngươi.”

Diệp Thiên Dật cười nói: “Vậy phải đa tạ rồi.”

Sau đó hai người họ kết bạn QQ.

“Shit! Tại sao ngươi lại có nhắc nhở vi phạm?”

Diệp Thiên Dật tùy ý nhìn một cái, cũng có lời nhắc nhở vi phạm trong hộp trò chuyện, chữ viết màu đỏ, nói rằng hãy nhận trọng khi giao dịch!

Diệp Thiên Dật đã hiểu được ý gì, chính là tín hiệu này đã được báo cáo và thành công, không có tiêu đề, nhưng chắc chắn là có chuyện rồi.

“Ah, cái này à.”

An Vũ Tinh nói khẽ: “Bị báo cáo rồi.”

“Tại sao?”

An Vũ Tinh uống một ngụm nước, khẽ nói: “Có lẽ là bọn họ đã chuyển khoản cho ta, sau đó không theo đuổi được ta, nên rất tức giận.”

“Ấy ấy ấy, đừng nghĩ nữa, là bọn họ tự mình nịnh bợ, tiền bọn họ đã đưa hết cho ta rôi, ta có thể không nhận sao? Nè, túi này, nhẫn này, hoa tai này, đều là mua từ tiền của bọn họ hết.”

Diệp Thiên Dật: “... ”

“Shit?”

“Này, yên tâm đi, ta không lừa ngươi đâu... À đó không phải là lời nói dối, được chứ? Là bọn họ tự cho mình là đúng, có người phát hồng bao, ngươi nghĩ có thú vị hay không?”

Diệp Thiên Dật sờ sờ vào mũi!

“Tra nữ.”

“Ấy ấy ấy, thế thôi mà đã là tra nữ à?.”

“Đây mà còn không phải là tra nữ? Đây là nuôi cả một hồ cá luôn rồi, không đúng, là một biển cá, không phải là tra nữ thì là gì?”

“Uhmm—— ta lại không có bảo bọn họ làm gì, ta cũng không có ám chỉ rằng Haiza, túi của ta hư rồi này nọ, ta cũng không có nói với bọn họ muốn ăn gì, bọn họ tự chuyển tiền cho ta, trách ai được chứ?”

An Vũ Tinh nhún vai nói.

Đây chính là sự thật!

Nàng thậm chí còn không nói chuyện với ai, vì đôi khi rất buồn chán, muốn tìm ai đó để trò chuyện nên đã tải xuống một vài ứng dụng, kết thêm vài người bạn, những người này thích gương mặt xinh đẹp của nàng, rất nhiều người đã chuyển tiền cho nàng, trách nàng được sao? Dù sao thì nàng không phải tra nữ, cũng không phải muốn bắt cá nhiều tay, càng không phải là cô gái nham hiểm, nàng không ám chỉ điều gì, một người sẵn sàng chiến đấu một người sẵn sàng chịu đựng, tại sao lại không làm chứ?

Nhưng nói thật, nàng thật sự không thiếu tiền, chỉ là cảm thấy vô vị, buồn chán.

Cô coi đây như một trò tiêu khiển nho nhỏ.

“Vậy ngươi còn nói phải nịnh phụ nữ, sau đó thì sao? Những người nịnh bợ ngươi được gì không? Tra nữ!”

An Vũ Tinh: “...”

“Nói lại lần nữa, ta không phải là tra nữ.”

“Humm, tra nữ!”

An Vũ Tinh: “...”

“Được rồi, tùy ngươi nói gì thì nói, nhưng thiện cảm của ta đối với tiểu tử thối ngươi dần dần ít hơn rồi đó, sau này nếu có muốn hẹn hò với ta thì không đơn giản nữa rồi nhé.”

An Vũ Tinh cười nói.

“Xí, không cần, cảm ơn! Tra nữ!”

Nhưng Diệp Thiên Dật dám khẳng định, An Vũ Tinh này dường như là cái cảm tình tiểu bạch, hơn nữa tuyệt đối là lần đầu tiên!

An Vũ Tinh: “...”

“Được rồi, tùy ngươi nói gì thì nói.”

“Tra nữa, ngươi đi đến thành phố nào?”

Diệp Thiên Dật hỏi

“Đổi cách xưng hô đi, gọi tỷ tỷ.”

“Tra nữ.”

“Không trả lời ngươi.”

An Vũ Tinh nhắm mắt lại!

Diệp Thiên Dật khẽ nhún vai.

Đột nhiên vào lúc này, ánh mắt của Diệp Thiên Dật ngưng đọng, ánh mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay!

Một tên lửa đang bay về phía họ với tốc độ rất nhanh, với tốc độ này sợ rằng nó sẽ bắn trúng máy bay của họ trong ba hoặc bốn giây!

Diệp Thiên Dật choáng váng!

Đùa à? Ngồi trên máy bay mà còn có thể bị tên lửa bắn trúng sao? Ý gì đây?

Có ai muốn giết người đang ở trên máy bay này sao?

Phải biết rằng, trên máy bay này ước chừng số lượng người cảnh giới thấp hoặc người bình thường càng nhiều, cho dù là cảnh giới cao hơn một chút, nếu máy bay có nổ, cho dù có Thiên Tôn Cảnh cũng có thể có chuyện!

“Có tên lửa, có tên lửa!”

Môt chàng trai phía sau Diệp Thiên Dật cũng thấy, sau đó sợ hãi hét lớn lên!

Soạt——

Ngay lập tức toàn bộ cabin hỗn loạn lên.

“Đi!”

Diệp Thiên Dật giải phóng lực lượng không gian, một cú nhảy không gian mang theo mọi người trên máy bay, bao gồm những người không biết sự tình biến mất trong máy bay, xuất hiện trên mặt đất.

Bùm——

Đúng lúc này, máy bay trong không trung phát nổ!

“Đây??”

Hơn hai trăm người trên mặt đấtđều lộ vẻ sững sờ, ngẩng đầu nhìn máy bay đang rơi xuống!

“Máy bay... làm sao lại nổ rồi? Đợi đã, ai đã cứu chúng ta?”

“Ta vừa nhìn thấy, tên lửa! Là tên lửa, không biết ai đã dùng tên lửa để bắn chúng ta!”

“Ai đã cứu chúng ta? Đây có phải là thuộc tính không gian không? Nếu không có thuộc tính không gian thì chúng ta đã chết hết rồi! Là vị anh hùng nào đã cứu chúng ta?

“......”

An Vũ Tinh mở miệng bé xíu của cô nhìn sang Diệp Thiên Dật bên cạnh.

Làhắn

Bởi vì lúc đóhắn chỉ nói một câu: “Đi!”

Đệch! Vẫn còn nợ ân tình của người khác?

Nhưng...Tên lửa này là nhằm vào mình phải không?

Có lẽ không phải! Cũng không đến mức muốn dùng tên lửa để xử mình chứ?

“Phải, thật khủng khiếp! Đây mới một ngày, lộ trình của máy bay 3 ngày mà, haizz, đây lại là đâu?”

Diệp Thiên Dật đảo mắt nhìn xung quanh, bọn họ hình như vừa lạc trên 1 đảo hoang, xung quanh đều là biển.

Máy bay cứ thế rơi xuống dưới biển trước mắt của bọn họ.

“Tra nữ tỷ tỷ, Đế quốc Thiên Tuyết đi hướng nào?

Diêp Thiên Dật hỏi.

“Bắc, bên kia.”

An Vũ Tinh chỉ hướng Bắc.

Diệp Thiên Dật nhìn nàngmột cái.

Người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản, bởi vì xảy ra việc như vậy mà nàng vẫn rất điềm tĩnh, nhìn những người bình thường khác, đều hoảng sợ đến mức nào rồi.

“Vây chúng ta phải cáo từ thôi, có dịp sẽ gặp lại.

“Ấy ấy ấy, tiểu tử thối, đưa ta đi với.”

An Vũ Tinh nhanh chóng gọi Diệp Thiên Dật.

“Đưa ngươi theo làm gì?”

“Ngươi nhẫn tâm để một thiếu nữ yếu ớt như ta ở lại đây à? Trên đảo hoang không có một bóng người này, nhỡ đâu người nào thực lực không thấp, đột nhiên trở nên thú tính, chẳng phải là... ưm ưm... ”

Diệp Thiên Dật: “...”

“Chúng ta không phải không có duyên sao?” Diêp Thiên Dật cười noi.

“Có! Chắc chắn có!”

“Vậy được, đi thôi.”

“Uhm, ngươi không đưa bọn họ đi à?”

An Vũ Tinh hỏi.

Bình Luận (0)
Comment