Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1306 - Chương 1302: Tiểu Tử Thối, Đừng Làm Loạn Nữa.

Chương 1302: Tiểu tử thối, đừng làm loạn nữa.
Chương 1302: Tiểu tử thối, đừng làm loạn nữa.

Có chút không muốn nói chuyện cùng tên này.

Chính là thật sự rất bực mình.

Tuyệt nhiên đừng có nói chuyện đi.

“Cút cút cút, ta không nói chuyện với ngươi nữa.”

“Nói đi nói đi mà, ta rất có hứng thú với Cấm Ma Thư, có tin tức gì không?Nhỡ đâu ta chiếm được, ta ghi công đầu cho ngươi, đến lúc đó ta bay lên rồi, ta sẽ nuôi ngươi, đưa ngươi bay lên cùng!”

Diệp Thiên Dật nói.

“Xí, không nói cho ngươi biết là làm như vậy ngươi mới có thể sống được, hiểu không hả? Tiểu tử thối.”

“Nói như vậy là ngươi biết tin tức của Cấm Ma Thưhả?

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Ah?Ta có nói như vậy sao?”

An Vũ Tinh hỏi?

“Ngươi nói vậy không phải là không biết Cấm Ma Thư ở đâu àh?Cho nên ngươi mới không nói cho ta biết.”

“Ta nói này tiểu tử thối, đừng có mà chọc ta.”

An Vũ Tinh liếc mắt.

“Thế nhưng nếu ngươi không biết, thì ngươi sẽ nói với ta là không biết ở đâu, nhưng ngươi lại nói với ta rằng, không nói cho ta biêt là vì muốn ta được sống lâu, cũng tức là ngươi biết nhưng vì muốn ta được sống nên mới không nói cho ta biết.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Tiểu tử thối, đừng đùa nữa, ta thật sự không biết, chị đây chỉ là người bình thường không thể tu luyện, sao có thể có loại tin tức đó chứ?”

An Vũ Tinh vuốt vuốt tóc Diệp Thiên Dật đáp.

“Thật sao?Sao ta lại cảm thấy ngươi lại biết nhỉ?Hay là nói, ngươi không muốn ta trở lên mạnh mẽ?”

“Ngươi có bị điên không?”

An Vũ Tinh bị hắn chọc tới tức phát khóc rồi.

“Tin tức nhỏ cũng không có sao?”

“Không có, sao ta biết được cơ chứ?”

“Thôi được rồi!”

Diệp Thiên Dật nhún nhún vai!

Nhưng rất hiếu kỳ, Diệp Thiên Dật có một cảm giác, hình như nàng biết được cái gì đó!

Tuy nhiên Diệp Thiên Dật biết rõ đây cơ hồ không có khả năng, vô duyên vô cớ lại gặp được một người biết được tin tức của Cấm Ma Thư?Xác suất này cũng quá nhỏ đi?Thế nhưng Diệp Thiên Dật lại có cảm giác nàng biết được chút tin tức gì đó, chính là ngươi đó, thực sự không muốn hắt mất mạng mới không nói cho hắn biết, cũng có cảm giác.....nàng biết rõ vậy.

Thật kỳ lạ!

Mà An Vũ Tinh cũng kỳ quái liếc nhìn Diệp Thiên Dật.

Tên nhóc này có chút kỳ lạ àh? Hắn chuyên tìm Cấm Ma Thư làm gì?Hắn không phải là cố ý tiếp cận mình đấy chứ? Tên lửa kia không phải là hắn cố ý sắp xếp đấy chứ?Hắn lại vừa khéo có không gian thuộc tính như vậy?

Nhưng đây là suy đoán của nàng, nhưng hiện tại nàng cũng đã nghi ngờ Diệp Thiên Dật.

Có lẽ không đâu nhỉ?Có lẽ chỉ là trùng hợp, sao người có thể chính xác tỉ mỉ đến vậy cơ chứ?Mà mấu chốt không phải là tra được tên nàng lúc lên máy bay chứ?Vậy cũng không đến mức àh, nàng hẳn là không dễ gì bị tra ra như vậy đâu?

Thật kỳ lạ.

Hơn nữa, nếu hắn thật sự có bất kỳ mục đích gì chống lại mình, thì hắn hiện tại có thể tìm người của hắn trói mình lại, không cần ở đây tốn thời gian.

Hẳn là mình đã quá nhạy cảm rồi.

“Này, tiểu tử thối, chúng ta đi đâu vậy?”

An Vũ Tinh nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

“Ta cũng chẳng biết nữa, dù sao chúng ta cũng còn cách chỗ có người xa lắm.”

Diệp Thiên Dật đáp.

“Sao chúng ta không gặp yêu thú nhỉ?Lạ quá.”

“Ta nói này, con người ngươi thật không có lương tâm mà, ta bảo vệ ngươi, vậy mà ngươi còn nói sao không gặp yêu thú nữa là sao?”

Diệp Thiên Dật vuốt trán.

“Không phải, chính là cảm giác kỳ lạ không phải sao?Ngươi không thấy lạ àh?Theo lý thuyết mà nói thì chỗ chúng ta đang đứng hẳn là phải có nhiều yêu thú, bởi vì nơi này con người thưa thớt, tuy rằng chỗ này thuộc về lãnh địa của nhân tộc trong Chúng Thần Chi Vực, nhưng vẫn có rất nhiều yêu thú, chỗ này rất thích hợp cho yêu thú sinh tồn mà.”

An Vũ Tinh vuốt vuốt chiếc cằm nhọn của mình.

“Ngươi nói cũng rất có lý.”

“Đi theo ta, tuy rằng chị đây không có tu vi, thế nhưng lại có rất nhiều kinh nghiệm cùng lịch duyệt.”

“Những loại kinh nghiệm trên phương diện nào vậy?”

An Vũ Tinh: “......”

“Ngươi cứ nói đi?”

Nàng liếc nhìn về phía trước, rồi nói: “Căn cứ theo suy đoán của ta, ở đây rất có thể có yêu thú đỉnh cấp, tồn tại vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa rất có thể cách đây không xa, bởi vì chỉ có tồn tại yêu thú cường đại, nên những yêu thú yếu hơn không dám tiếp cận, àh, có lẽ là vậy đấy.”

“Vậy chúng ta làm thế nào đây?”Diệp Thiên Dật giả vờ giả vịt hỏi.

“Sao ấy àh?Chạy thôi, không phải ngươi có thuộc tính không gian sao?Mau rời khỏi nơi này đi.”

An Vũ Tinh nói.

“Ờh ờh ờh.”

Sau đó Diệp Thiên Dật phóng ra thuộc tính không gian mang theo An Vũ Tinh biến mất tại chỗ.

Xuất hiện lần nữa... Họ dường như vẫn ở gần chỗ đó.

“Ấy?Không gian này của ngươi nhảy được bao xa vậy?Sao vẫn ở cái chỗ này thế?”

An Vũ Tinh liếc nhìn Diệp Thiên Dật.

“Khoảng mấy chục km thì phải? Có lẽ ở đây quá lớn đấy.”

Diệp Thiên Dật đáp

“Có lẽ là vậy, làm lại.”

Sau đó Diệp Thiên Dật lại phóng ra thuộc tính không gian lần nữa mang theo An Vũ Tinh biến mất tại chỗ!

An Vũ Tinh thấy rất lạ, đây là chuyện gì vậy?Không phải hắn nói hắn không còn linh lực rồi sao?Sao tiếp đó lại nhảy không gian mấy chục km như vậy?

Đối với võ giả Thiên Tôn Cảnh mà nói, một lần nhảy không gian mấy chục km, không phải là tốn không ít linh lực àh?

Nhưng thế nào lại vẫn ở chỗ này?

“Ta nói này, tiểu tử thối, không phải ngươi đang đùa ta đấy chứ?”

An Vũ Tinh trừng mắt lườm Diệp Thiên Dật.

“Sao thế?”

Diệp Thiên Dật lắc đầu

“Không phải không gian của ngươi chỉ nhảy vài trăm mét đấy chứ, này, ngươi nhìn sang ngọn núi bên kia đi, nãy ta có thể nhìn thấy ngọn núi đó, giờ vẫn có thể nhìn thấy này, ngươi đang trêu ta đấy àh!”

Diệp Thiên Dật: “......”

“Bà mẹ nó! ta thật sự không trêu gì ngươi cả.”

Lúc đầu thì Diệp Thiên Dật thật sự không có thực sự chú ý tới, giờ nhìn lại, ngọn núi đó vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, nhưng không gian của hắn cũng thật sự là nhảy được mấy chục km đấy, theo lý mà nói thì sớm đã không thể nhìn thấy được nó nữa rồi!

“Đừng làm loạn nữa, nhanh lên, ngươi là Thiên Tôn Cảnhsao có thể phóng ra hai lần nhảy không gian mấy chục km được, mau hồi phục linh lực đi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, chỗ này rất nguy hiểm.”

An Vũ Tinh nói.

“Ừh.”

Tiếp đó Diệp Thiên Dật dùng một viên đan dược, giả làm như đang khôi phục linh lực.

“Không gian khiêu dược!”

Xoát——

Tiếp đó bọn họ vẫn thấy ngọn núi kia.

“Tiểu tử thối ngươi làm cái mẹ gì thế?Đừng làm loạn nữa, ngươi cho rằng ta sẽ bị hù dọa cho ngươi chơi sao?”

An Vũ Tinh nhìn Diệp Thiên Dật.

“Ta thật sự là phóng không gian khiêu dược đi rất xa, nhưng hình như chúng ta......bị vây khốn rồi!”

Diệp Thiên Dật chau mày nói.

An Vũ Tinh cũng khẽ nhíu mày!

“Ngươi đừng có lừa ta đấy.”

“Ta thật sự không có lừa ngươi, ta đã nhảy không gian đi mấy chục km, nhưng ta cảm thấy cùng trong khoảng thời gian ngắn chúng ta thực hiện dịch chuyển bao nhiêu lần, tổng quãng đường là mấy chục km, thì ở vị trí này dường như chúng ta chỉ di chuyển được vài trăm mét.”

Diệp Thiên Dật chau mày đáp.

Chuyện này là thật!

Không phải trò đùa đâu?Hắn cũng chưa từng gặp tình huống này bao giờ.

Kết giới?

“Nếu như những lời ngươi nói là thật, vậy thì chúng ta.....có khả năng đã đi vào trận pháp.”

An Vũ Tinh nói.

Nàng cũng có cảm giác này, hơn nữa Diệp Thiên Dật tiêu hao rất nhiều linh lực, có lẽ đã dịch chuyển không gian đi mấy chục km rồi.

Bình Luận (0)
Comment