Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1318 - Chương 1314: Sắp Xảy Ra Chuyện Rồi

Chương 1314: Sắp xảy ra chuyện rồi
Chương 1314: Sắp xảy ra chuyện rồi

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Thiên Dật mặc trên người bộ đồng phục của đội trưởng bảo vệ, sau đó ngáp một cái rồi đi.

“Trương Thạc, đồ ăn sáng của ta đâu?” Diệp Thiên Dật nhìn Trương Thạc một cái.

“Ờ, Diệp ca, không phải ta không mua đồ ăn sáng cho ngươi, vốn là chuẩn bị mua rồi, nhưng mà... ”

“Nhưng mà cái gì? Đàn ông con trai gì giống như con gái!”

“Hay là Diệp ca tự đi xem đi!”

Sau đó Diệp Thiên Dật rời đi.

“Ối!”

Vừa mới bước ra, trước mắt là mấy mươi em gái vây quanh!

Có người ăn mặc cũng khá mát mẻ, có người thậm chí còn mặc cả đồng phục đi làm, lúc này bọn họ chờ ở đây, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật đi ra, từng người chen lên.

“Diệp ca Diệp ca, đây là hôm qua hứa với ngươi, bữa sáng tình yêu mà ta làm.”

“Diệp ca ăn của ta này, ta tối qua cả tối không chợp mắt là vì để hầm giò heo cho ngươi này, tuy rằng mới sáng sớm không nên ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ, nhưng mà nhất định rất ngon đấy!”

“Diệp ca Diệp ca, nếm thử sữa này, hương vị của mẹ đấy!”

“...... ”

Một tốp các cô gái đem thức ăn nhét vào trong tay Diệp Thiên Dật.

Khóe môi Diệp Thiên Dật co giật.

Ngươi nói xem, thế này chịu sao được?

Thậm chí Diệp Thiên Dật với chuyện này mà nói là tương đối bình thường, một thân phận bình thường xuất hiện ở đây, thậm chí trong mắt những cô gái này, hắn chính là một đội trưởng bảo vệ, mà bọn họ lại là những thành phần tri thức cao cao tại thượng, có ra sao đi nữa, Diệp Thiên Dật ngươi cũng coi là có tu vi, cũng coi như là người trông cửa, bình thường thì cũng chả xem ra gì!

Nhưng mà...

Sức hút của gương mặt này luôn có.

“Mọi người đừng vội, từng người từng người một, ta ăn hết, cảm ơn các vị tỷ tỷ.”

Diệp Thiên Dật cười nói.

“Huênh hoang gì chứ?”

Lưu Thiên Hạ đi làm, sau đó nhìn thấy cảnh tượng này, nghiến chặt răng.

Đây là ỷ lại vào Hoa tổng? Nếu như không có Hoa tổng, hắn còn là thứ gì chứ? Cho dù là võ giả thì đã sao? Cảnh giới thấp như vậy, hắn tùy ý cũng có thể tìm được một người giết hắn.

“Tôn tổng, tên tiểu tử này quá... ”

Lời của Lưu Thiên Hạ còn chưa nói xong, Tôn Chính Nghĩa đã cười, xấu hổ đi đến.

“Diệp đội trưởng, vẫn chưa ăn à?”

“Ôi, đây không phải là Tôn tổng sao?”

Diệp Thiên Dật cười nhìn Tôn Chính Nghĩa.

“Ha ha ha, sáng sớm bạn bè đưa ít đồ ăn sáng, nhiều quá ăn không hết, ta đến đưa chút ít cho mấy anh em bảo vệ.”

Tôn Chính Nghĩa cười nói.

Diệp Thiên Dật chau mày.

“Nào nào nào, Trương Thạc, Lưu Chí Nam, các ngươi cứ cầm lấy!”

“Cảm ơn Lưu tổng nhiều!”

Lưu Thiên Hạ: ???

Không phải!

Má ngươi lôi lão tử xuống nước, lão tử bị đánh thì bỏ đi, má nhà ngươi bây giờ ngược lại còn lấy lòng Diệp Thiên Dật? Chết tiệt!”

Tôn Chính Nghĩa không còn cách nào khác.

Trời ạ!

Bây giờ mọi thứ đều đang dần thay đổi, tên đội trưởng bảo vệ này là bạn trai của Hoa tổng, nhân tình... trời ạ! Hắn cảm thấy thật sự rất có khả năng, bởi vì tên tiểu tử này thật sự quá đẹp trai, ít nhất nhan sắc này cũng đạt tiêu chuẩn, hơn nữa,... tình huống ngày hôm qua, Hoa tổng này lại bảo vệ cho hắn, chuyện này nói thật lòng, có chút chứng thực. Quá lạ!

Muốn biết ư, Hoa tổng này tuy không phải họ Vương, nhưng nàng đối với Vương gia mà nói có một vị trí tương đối quan trọng, tài sản này của Vương gia, công ty đều do nàng quản lý,, về mặt công ty, quyền lực của nàng, mà thực quyền cũng rất lớn.

Vậy nên, đừng bao giờ đối chọi với nàng, nếu không sẽ có chuyện ngay!

Hắn thà mất mặt còn hơn.

Hắn là một người bình thường, người đứng sau cũng chẳng lớn là bao! Đây là nguyên tắc nơi làm việc. Diệp Thiên Dật cười nói: “Vậy ta cảm ơn Tôn tổng!”

“Ha ha ha, chuyện nhỏ, gì đâu chứ, ta đi làm trước đây, mọi người vất vả rồi!”

Sau đó Tôn Chính Nghĩa rời đi. Rất nhiều người cũng lần lượt giải tán đi làm.

“Diệp ca, Tôn Chính Nghĩa đó có ý gì đây?”

Trương Thạc hỏi một câu.

“Còn có thể có ý gì nữa? Hắn đang biết điều, đối tốt với Diệp ca, muốn biết ư, Diệp ca của chúng ta là bạn trai của Hoa tổng, rất nhiều chuyện Hoa tổng phải nghe lời Diệp ca của chúng ta đấy!”

Lưu Chí Nam cười nói.

“ y ây ây, đừng nói bừa, ta với Hoa tổng chẳng có quan hệ gì cả”

Diệp Thiên Dật phục rồi.

Bản thân nói chuyện này khi nào cơ chứ, sao ai cũng bảo bản thân với Hoa Thanh Hàn là một cặp cơ chứ?

Sau đó vài người lộ rõ ánh mắt trầm tư suy nghĩ: “Hiểu rồi, bọn ta hiểu cả rồi!”

Diệp Thiên Dật: ???

“Các ngươi hiểu gì chứ?”

“Diệp ca đừng giả vờ nữa, trong lòng bọn ta đã có dự tình sẵn, Diệp ca, chúng ta làm gì đây?”

Diệp Thiên Dật nói: “Chuyên tâm làm việc, nên chơi game thì chơi game, nhưng nhớ lấy cho ta, đừng làm lỡ công việc!”

“Vâng!”

“Gì mà, Trương Thạc, chúng ta hai người một cặp, hôm nay ngươi phải kèm ta lên đến hạng bạc đấy!”

“Diệp ca, chuyện nhỏ!”

Đánh xong mấy ván game, một chiếc xe đua sáng bóng cực ngầu dừng ở ngoài, sau đó tiếng tút tút tút mấy tiếng còi dài.

“Má nó! Ai mà ở đây bấm còi thế? Không biết công ty có quy định không được bóp còi sao?”

Diệp Thiên Dật trong lòng sốt ruột, sau đó đứng dậy nhìn một cái.

Cửa sổ xe hạ xuống, một tên để tóc vuốt ra sau, cũng rất đẹp trai thò đầu ra ngoài.

“Ta nói mắt các ngươi có vấn đề sao? Còn không nâng barrier lên cho ta?”

Diệp Thiên Dật nhìn một cái.

“Không có giấy thông hành không được vào, có hẹn trước không?”

“Ngươi cần bổn thiếu hẹn trước? Ngươi là cái thá gì chứ?”

Diệp Thiên Dật gãi đầu rồi đi sang.

“ ́y, Diệp ca, hắn là... ”

Trương Thạc còn chưa nói xong, Diệp Thiên Dật đã đi thẳng lại đó.

“Không hẹn trước?”

“Bổn thiếu cần hẹn trước sao? Ngươi từ đâu đến? Ngươi có tin ta... ”

Diệp Thiên Dật ngắt lời hắn: “Không hẹn trước, bất kì ai cũng không thể vào, đây là lệnh của Hoa tổng! Còn nữa, đừng ở đây làm càng với ta, lão tử đánh chết ngươi giờ!”

Vương Thiên kinh ngạc.

Vãi! Ý gì đây?

“Ha ha ha!”

Hắn nhịn không được cười to.

“Thằng hề!”

Vương Thiên cười to một tiếng!

Lúc này, Lưu Thiên Hạ đi lại!

Tút tút tút tút tút.

Lúc này, trên không mấy mươi chiếc trực thăng bay đến, sau đó lượn quanh trên khoảng không tập đoàn Mộ Thức.

Cảnh tượng này thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.

“Được rồi tên hề, bổn thiếu đây hôm nay vui, không tính toán với ngươi, xem ngươi cũng không qune biết bổn thiếu, đừng cản trở lão tử làm chính sự, Hoa tổng các ngươi có đó không?”

Vương Thiên nói một câu.

Diệp Thiên Dật đương nhiên biết người này đến tìm Hoa Thanh Hàn, hơn nữa lại là một võ giả, có vẻ cảnh giới cũng không thấp.

Có quyền có thế có thực lực!

Không đơn giản.

Nhưng Diệp Thiên Dật lại

Bình Luận (0)
Comment