Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 132 - Chương 132: Mùi Kỳ Quái

Chương 132: Mùi kỳ quái
Chương 132: Mùi kỳ quái

Dịch: Cỏ Dại Team

Cốc cốc cốc

Diệp Thiên Dật gõ cửa, cửa lập tức được mở ra, Mộ Thiên Tuyết cao gầy xuất hiện trước mặt hắn.

Wow

Thật xinh đẹp. Dù tối qua đã làm gì kia với Diệp Tiên Nhi hơn cả nửa buổi, Diệp Thiên Dật đã không còn xúc động ấy, nhưng nhìn thấy cô gái này vẫn đúng là thật sự không nhịn được.

"Người kia đâu?"

Diệp Thiên Dật liếc vào phòng một cái.

"Không còn."

"Thi thể đâu?"

"Cũng không còn."

Diệp Thiên Dật: "…"

Kế đó Diệp Thiên Dật bước vào.

"Vậy là sao?"

Kế đó Diệp Thiên Dật nghi hoặc hỏi.

Kỳ thật trong lòng Diệp Thiên Dật đã có thể đoán được đôi chút.

Quả nhiên, Mộ Thiên Tuyết kể sơ lại với Diệp Thiên Dật chuyện gì xảy ra, đúng là tên chủ nhà kia thấy Mộ Thiên Tuyết quá xinh đẹp, nửa đêm cầm chìa khóa phụ đột nhập vào, hơn nữa bản thân gã cũng có chút năng lực, muốn ỷ vào mình có chút năng lực mà định giở trò với Mộ Thiên Tuyết, rồi bị Mộ Thiên Tuyết hạ gục trong nháy mắt.

"Ta không thích nơi này."

Mộ Thiên Tuyết ngồi trên sô pha nâng đôi mắt xunh đẹp nhìn Diệp Thiên Dật.

"Không thì ngươi qua ở với ta?"

"Ngươi?"

Mộ Thiên Tuyết nhíu mày.

"Ừa, vừa lúc chị ta vừa đi, trong nhà chỉ có mình ta, ngươi có thể ở với ta. Còn ba phòng lận, ta một phòng, ngươi một phòng, một phòng khác để trống, đến lúc đó ta sẽ cho thuê, vừa lúc cũng tiện để ta nấu cơm cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Được."

Mộ Thiên Tuyết không chút do dự gật đầu.

Diệp Thiên Dật cười nhìn nàng, nói: "Ngươi không sợ ta cũng sẽ làm gì đó với ngươi như lão già háo sắc kia sao?"

"Trừ phi ngươi muốn đi gặp hắn."

Mộ Thiên Tuyết thản nhiên nói.

Diệp Thiên Dật: "…"

Sợ quá sợ quá.

Hắn ở chung với Bạch Hàn Tuyết, do Diệp Tiên Nhi đã đi, thế nên nhất định Bạch Hàn Tuyết cũng sẽ không ở cùng với hắn nữa. Vừa lúc Diệp Thiên Dật có thể quay qua ở chung với thần tiên tỷ tỷ nha, nghĩ đã thấy hạnh phúc rồi, chuẩn bị phòng tốt, biết đâu phòng trống kia cũng có thể để Bạch Hàn Tuyết qua ở.

"Vậy đi thôi, ta dẫn ngươi về nhà."

Sau khi thu dọn quần áo của mình vào nhẫn không gian Mộ Thiên Tuyết theo Diệp Thiên Dật cùng về nhà.

"Thế nào?"

Diệp Thiên Dật mở cửa hỏi.

Trong nhà vô cùng xinh đẹp, ấm áp và sạch sẽ, trước khi đi Diệp Tiên Nhi còn quét dọn lại một chút, rửa luôn cả chén đũa tối hôm trước dùng ăn rồi xếp lại gọn gàng.

"Rất tốt."

Mộ Thiên Tuyết tham quan một vòng, kế đó chiếc mũi xinh đẹp tinh xảo bỗng ngửi ngửi.

"Sao có mùi gì kỳ quái thế?"

Nàng là Cửu Vĩ Thiên Hồ đó, khứu giác của người bình thường có thể so với Cửu Vĩ Thiên Hồ sao?

"Mùi kỳ quái?"

Diệp Thiên Dật gãi đầu, hắn không ngửi ra được mùi gì kỳ quái nha.

"Mùi gì?"

Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: "Chưa từng ngửi qua mùi này bao giờ."

Kế đó nàng liếc Diệp Thiên Dật một cái, ghé vào người hắn ngửi một chút.

"Trên người ngươi cũng có."

Diệp Thiên Dật: "…"

Tiếp đó Mộ Thiên Tuyết vào phòng Diệp Tiên Nhi.

"Trong phòng này."

Diệp Thiên Dật: "…"

Mẹ nó! Hắn đã biết đó là mùi gì rồi!

"Sao trên giường này lại có vết máu với vệt nước vậy?"

Mộ Thiên Tuyết nghi hoặc nhìn giường hỏi Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật: "…"

Nói sao đây, mấy năm rồi đều có Diệp Tiên Nhi dọn phòng, dù Diệp Thiên Dật thường xuyên qua đây cũng không có thói quen dọn phòng, ấy ấy xong cũng không dọn, tính về nhà rồi sẽ thu dọn một chút, thế rồi, thế rồi bị thần tiên tỷ tỷ thấy được.

Mộ Thiên Tuyết ngồi trên mép giường, híp đôi mắt xinh đẹp nghi hoặc nhìn vết máu với vệt nước trên chăn.

"Ấy, đừng nhìn đừng nhìn, ngươi qua phòng khác đi."

Diệp Thiên Dật vội vàng nói.

Mộ Thiên Tuyết nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật một cái, Diệp Thiên Dật càng không cho nàng xem, xuất phát từ sự tò mò theo bản năng, nàng càng muốn biết.

"Là gì thế?"

Nàng hỏi.

Diệp Thiên Dật: "…"

"Cái này cái này…"

Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.

"Còn có màu trắng."

Mộ Thiên Tuyết nhìn nơi đó, nàng xác định thứ màu trắng đã khô kia chính là nơi phát ra mùi kỳ quái nàng đã ngửi được, kế đó, nàng dùng ngón tay trắng nõn thon dài của mình quệt một chút, đặt trước chóp mũi ngửi thử.

Diệp Thiên Dật: "…"

"Đừng đừng đừng, về sau ngươi sẽ có cơ hội được biết, giờ thì đừng xem nữa, ta đi ném chăn."

Diệp Thiên Dật vội vàng chạy lên thu chăn lại.

"Ngươi tè dầm à?"

Mộ Thiên Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.

Bằng không phải giải thích vệt nước kỳ quái kia thế nào?

Diệp Thiên Dật: "…"

"Chị à, nhìn sao cũng thấy được đây là phòng con gái nha, chắc là chị ta bị thương chảy máu dính lại đi."

Diệp Thiên Dật nói.

"Nàng đâu? Ta có thể trị giúp nàng."

"Không cần không cần, nàng đi rồi, qua tông môn khác tu luyện, thế nên trong nhà còn mỗi mình ta thôi, ngươi qua phòng khác xem đi."

"Không cần." Mộ Thiên Tuyết lắc đầu, sau đó chỉ vào phòng đang ở, nói: "Ta ở phòng này luôn đi."

"A? Sao vậy?"

Mộ Thiên Tuyết nhấc mũi xinh đẹp ngửi ngửi, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngửi nhiều cảm thấy mùi này cũng khá thơm."

"Khụ khụ khụ"

Diệp Thiên Dật lập tức ho khan!

Aaa! Sao hắn có cảm giác bản thân đang tìm chết vậy chứ! Đến lúc nàng biết đây là gì, chắc là nàng sẽ giết mình đi?

"Chỉ là rốt cuộc thứ màu trắng kia là gì vậy?"

Mộ Thiên Tuyết nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật.

"Cái này sau này sẽ nói cho ngươi biết, sau này sẽ nói cho ngươi biết, sau này ngươi sẽ có cơ hội được biết."

"Được."

Mộ Thiên Tuyết lại nhìn Diệp Thiên Dật.

"Sao nữa vậy?"

Diệp Thiên Dật muốn khóc!

"Trên người của ngươi có mùi của một cô gái."

Diệp Thiên Dật: "…"

"Chị à, chị của ta ở phòng này, trong nhà này. Ta cũng ở trong nhà này, trên người ta dính mùi nàng nhiều một chút không phải rất bình thường sao?"

Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: "Không, là mùi rất nồng kìa."

"Ta không nói chuyện với ngươi nữa."

Diệp Thiên Dật chạy xuống lầu ném ga trải giường vào thùng rác, mà lúc này Mộ Thiên Tuyết đang nghiên cứu trong phòng Diệp Tiên Nhi, mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp của Diệp Tiên Nhi.

Diệp Thiên Dật biểu thị mình rất bất đắc dĩ, hắn đã tắm rồi nha, thế mà nàng còn ngửi được?

Bình Luận (0)
Comment