Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1336 - Chương 1332: Vậy Phải Xem Bản Lĩnh Của Ngươi Rồi

Chương 1332: Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi
Chương 1332: Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi

Diệp Thiên Dật lộ ra vẻ mặt rất chán nản.

“Ta thèm gì một bữa cơm của ngươi chứ?”

Diệp Thiên Dật nhìn khinh khỉnh.

Hoa Thanh Hàn nói: “Ừm, ta sẽ cố gắng hết sức lấy được thật nhiều tài nguyên tu luyện từ Vương gia, ta nợ ngươi một ân tình rất lớn.”

“Mấy cái luôn chứ.”

“Ta biết.”

Hoa Thanh Hàn gật đầu.

“Vậy ngươi có thể đền bù đủ không?” Diệp Thiên Dật cười nói.

“Ta sẽ cố gắng.”

“Không không không!”

Diệp Thiên Dật lắc đầu, sau đó đi lại, ngồi bên cạnh nàng, nói: “Hay là… chúng ta kết bạn đi.”

“Chúng ta bây giờ xem như là bạn rồi chứ nhỉ?”

“Ý ta là, người yêu cơ.”

Diệp Thiên Dật nhếch môi.

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Thanh Hàn nhìn vào gương mặt đẹp trai của Diệp Thiên Dật.

“Đi chết đi!”

Hoa Thanh Hàn trố mắt nhìn Diệp Thiên Dật.

“Hi hi hi, ta nghiêm túc đấy, ta cảm thấy ngươi cũng phải tìm người yêu, ta cũng nên tìm một cô người yêu, mà hai chúng ta lại vô cùng có duyên, đúng là duyên phận ông trời sắp đặt cho chúng ta, ngươi xem, mặt tu luyện của ngươi có vấn đề, vừa hay ta lại có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề này, đây không phải là số mệnh an bài sao? Ngươi nên biết, trên đại lục này có biết bao người hết cách, vừa hay ta lại có cách, quả thật là số mệnh an bài mà, đúng không? Hai chúng ta có duyên biết bao nhiêu! Ngươi kí một hợp đồng, ta vừa hay lại gặp em trai của ta, ôi vãi! Hình tượng của ta bây giờ có hơi giống người đàn ông sau lưng ngươi.”

Hoa Thanh Hàn: “...”

Nàng lắc đầu ngao ngán.

“Ngươi vẫn nên đi tìm An tổng thân yêu của ngươi đi, hơn nữa, ngươi mà cũng tìm người yêu? An Vũ Tinh nói rồi, người yêu của ngươi những mười mấy cô, được rồi Diệp tra nam, ta phải tu luyện rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”

Hoa Thanh Hàn nói.

“Chết tiệt! Chuyện này nàng ấy cũng nói rồi?”

Lúc này, cửu phòng bọn họ vang lên tiếng động, là âm thanh của máy quét dấu vân tay bên ngoài.

Diệp Thiên Dật và Hoa Thanh Hàn nhìn nhau.

“Ai vậy?”

“Ta không biết.”

Sau đó cửa phòng mở ra.

“Hello bạn yêu dấu, ta đến đây!”

An Vũ Tinh mặc một bộ đồ đơn giản thoái mái nhảy vào cười.

“Sao ngươi lại đến đây? Cũng không nói trước một tiếng.”

Hoa Thanh Hàn đứng lên, cũng với dáng vẻ vui mừng nhìn An Vũ Tinh.

Bạn bè của Hoa Thanh Hàn không nhiều, thật lòng chỉ có mỗi mình An Vũ Tinh.

Đặc biệt trong chuyện ra khỏi Vương gia, nàng cảm thấy… nàng thật sự không muốn qua lại với vài người của Vương gia.

An Vũ Tinh nhìn Diệp Thiên Dật, rồi lại nhìn Hoa Thanh Hàn, tay vuốt nhẹ lên cái cằm đẹp đẽ của mình.

“Ta muốn xem hai người các ngươi, lửa gần rơm, cô nam quả nữ sống chung một nhà, có bắt được tại trận không, nhưng mà bây giờ xem ra, hình như không thành công rồi.”

Diệp Thiên Dật khinh khỉnh nhìn An Vũ Tinh.

“Cẩu tặc.”

“Ta bảo này đệ đệ thối, sao ngươi lại oán niệm tỷ tỷ ngươi dữ vậy hả?”

An Vũ Tinh uất ức nhìn Diệp Thiên Dật.

“Không, không oán niệm gì cả, chức đội trưởng bảo vệ làm rất tốt.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Hi hi hi, vậy chuyện này ngươi phải đi mà nói với Hoa tổng thân yêu của ngươi rồi, chức vụ là do nàng ấy sắp xếp đấy!”

An Vũ Tinh chỉ vào Hoa Thanh Hàn.

Hoa Thanh Hàn: “...”

Ngươi dám không biết xấu hổ mà chỉ ta?

An Vũ Tinh ngồi cạnh Hoa Thanh Hàn, mắt sáng lên: “Ôi trời, bảo bối, ngươi có thể tu luyện rồi ư?”

Hoa Thanh Hàn gật đầu: “Phải cảm ơn Diệp Thiên Dật nhiều.”

“Chuyện gì vậy? Nói ta nghe xem.”

Sau đó Hoa Thanh Hàn nói cho An Vũ Tinh nghe chuyện của mình.

“Còn có chuyện này sao?”

Nàng nhìn Diệp Thiên Dật một cái.

“Ta thề, thật sự chỉ là trùng hợp.”

“Tỷ tỷ ta có nói gì sao nàng lại ở đây nói quá lên thế, có âm mưu!”

Diệp Thiên Dật nhìn khinh khỉnh.

“Đói quá đói quá đói quá, bạn yêu dấu có gì ăn không? Người ta chưa ăn gì đã đến đây rồi này, cho ăn chút gì đi!”

“Còn chút cơm thừa.”

“Này, cơm thừa có xứng được với thân phận của bổn cô nương không chứ? Ngươi nhỏ mọn quá, đi đi đi, ra ngoài ăn, bổn cô nương mời!”

Hoa Thanh Hàn lắc đầu: “Mới ăn xong rồi, Diệp Thiên Dật cũng uống rượu ăn qua ở bên ngoài rồi.”

“Hả?”

An Vũ Tinh làm gương mặt sụp đổ.

“Thế mà ta còn định đi tìm các ngươi đi uống rượu.”

Nàng lấy ra mấy bình rượu đỏ hảo hạng.

“Không được, nhất định phải uống, không uống chẳng phải ta đến vô ích hay sao? Không được không được, mau mau mau, uống uống uống.”

Hoa Thanh Hàn đi ra lấy mấy cái ly.

“Nhìn gì chứ đệ đệ thối, sao hả? Hai đại mỹ nhân tìm ngươi uống rượu, ngươi còn không muốn uống à? Ngươi phải biết nắm bắt cơ hội lần này, lỡ nếu như ngươi chuốc say hai đại mỹ nữ này rồi, vậy đêm nay ngươi quá phê rồi nhá!”

An Vũ Tinh cười hi hi nói.

Mắt Diệp Thiên Dật lóe lên.

“Vậy… lỡ như ta thật sự chuốc say hai ngươi rồi, nếu ta thật sự làm gì rồi, thì có giận ta không?”

Diệp Thiên Dật run sợ nói.

“Không đâu không đâu, cái đó phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.”

Hoa Thanh Hàn muốn nói gì đó nhưng lại không có cơ hội.

Về mặt này nàng thật sự chơi không lại An Vũ Tinh.

“Vậy ta đi lấy chút thức ăn lại đây.”

Sau đó Diệp Thiên Dật chạy vội vào nhà bếp.

“Ta bảo này, tu vi của Diệp Thiên Dật cao như vậy, ngươi điên rồi sao?”

Hoa Thanh Hàn chán nản nhìn An Vũ Tinh một cái.

“Không sao không sao, ta bảo này bạn yêu dấu, cũng hai mươi mấy năm rồi, thỉnh thoảng bừa bãi một chút khó đến vậy sao? Không phải chỉ một lớp da thôi sao? Có là gì chứ, dựa vào ngoại hình của ngươi mà ngươi còn lo tìm không được bạn trai sao? Người sống trên đời, quan trọng là niềm vui nhất thời, ngươi nói xem, hai mấy năm qua, ngươi sống vui vẻ sao?”

An Vũ Tinh bắt đầu sắm vai người thầy trong cuộc sống.

Còn chưa nói, nghe thấy lời của An Vũ Tinh, Hoa Thanh Hàn cũng nghĩ lại.

Hai mươi mấy năm nay, nàng vui vẻ sao?

Thật sự không vui.

“Nói như là thứ này của ngươi không còn rồi vậy.”

Hoa Thanh Hàn rót rượu ra chán nản nói.

“Ôi trời! Bạn yêu, ngươi xem thường ai vậy? Ta nói cho ngươi biết, chỉ tên háo sắc Diệp Thiên Dật này thôi đã lên mấy lần rồi, nói gì đến người khác chứ?’

“Ha ha ha.”

Hoa Thanh Hàn ha ha hai tiếng.

An Vũ Tinh ngao ngán nhìn khinh khỉnh một cái.

“Được rồi được rồi, ngươi cũng bay rồi, có thể tu luyện há chẳng phải giỏi rồi sao? Sau này ngươi phải bảo vệ ta đó!”

An Vũ Tinh vặn mình.

Uống được một ít rượu, Diệp Thiên Dật mới nhận ra mình bị lừa rồi, sao lại muốn say rồi chứ? Là giả cả.

Hai cô gái đều về phòng Hoa Thanh Hàn ngủ, Diệp Thiên Dật ngán ngẩm một mình đơn côi đi về phòng.

“Ta nói này bạn yêu, có tâm sự gì vậy?”

Tay của An Vũ Tinh vuốt ve ngực Hoa Thanh Hàn.

Hoa Thanh Hàn giữ tay nàng lại, nhìn nàng trong đêm tối.

“Vũ Tinh, ngươi nói xem Diệp Thiên Dật này rốt cuộc có phải là người bình thường không?”

“Sao vậy? Ngươi thấy hắn không đơn giản?”

“Ừ, ta thật sự thấy không đơn giản, tuy nói là trùng hợp, nhưng sao lại trùng hợp quá vậy, hơn nữa diện mạo của hắn…”

Hoa Thanh Hàn thật sự hoài nghi.

“Vậy thì không bình thường đi, ta lại muốn xem, tên này rốt cuộc là nhân vật thế nào, còn ở đây giả vờ, hử?”

An Vũ Tinh cau mày.

“Có người!”

Hoa Thanh Hàn ngơ một lát, trong khi ở phòng kia, Diệp Thiên Dật cũng bất giác thấy không đúng lắm.

Bình Luận (0)
Comment