Bên vách tường phòng bọn họ, có ba người đang đứng đấy!
Ba người này đều đeo mặt nạ, mặc đồ đi đêm, hiển nhiên cũng không muốn người khác biết thân phận bọn họ!
“Ra tay!”
Một trong ba người nói.
“Kết giới cũng đã bị phá hủy rồi, phong tỏa không gian cũng đã giải phóng, đã đủ điều kiện để ra tay rồi, mục tiêu của chúng ta là tên đàn ông tên là Diệp Thiên Dật ở trong phòng, những người khác ở bên trong có thể không ra tay thì đừng ra tay! Giải quyết tên Diệp Thiên Dật ở trong đấy trước! Nhớ lấy, đừng ra tay ở trong phòng! Người đó tu vi ít nhất cũng đã Thần Tôn cảnh rồi, làm không tốt trái lại lại hủy đi tất cả mọi thứ ở đây, kể cả tính mạng những người khác bên trong!”
“Vâng!”
“Vào!”
Vù vù.
Sau đó bọn họ xông thẳng vào chiếc cửa kính sát nền kế bên pháo đài.
Tiếng vỡ của kính rất lớn, trong phòng, ba người Diệp Thiên Dật tất nhiên nghe thấy rất rõ ràng!
“Làm sao bây giờ?”
Hoa Thanh Hàn cau mày.
Nàng lại không nói sợ đến đâu, nàng vốn là một nữ cường, không sợ trời không sợ đất, cực kì ngoan cường, chỉ là gặp phải chuyện này, đây cũng là chuyện lần đầu tiên nàng gặp phải, nàng cảm thấy hỗn loạn.
An Vũ Tinh cau mày.
Nếu như là vì những người nàng thu hút đến, vậy nàng cũng không day dứt!
Có kịp không đây? Nàng vừa gửi tin nhắn, khoảng cách có hơi xa, có lẽ… không kịp.
̀m.
Cánh cửa phòng họ bị đạp đổ.
Diệp Thiên Dật cau mày nhìn bọn họ.
“Các ngươi là ai?”
Hoa Thanh Hàn cau mày chăm chăm nhìn họ.
“Hừ! Mục tiêu của bọn ta không phải các ngươi, vậy nên không muốn chết thì đừng kiếm chuyện!”
“Đưa đi!”
“Vâng!”
Xoạc.
Trong chốc lát, Diệp Thiên Dật bị bọn họ đưa đi.
Đương nhiên, nói cho đúng là Diệp Thiên Dật cố ý để bọn họ đưa đi.
Xung quanh khắp nơi đều yên tĩnh.
Hoa Thanh Hàn và An Vũ Tinh nhìn nhau.
Mục tiêu của bọn họ là… Diệp Thiên Dật.
“Là Vương gia, nhất định là Vương gia!”
Hoa Thanh Hàn nhận ra được điều gì đó.
Lúc trước Diệp Thiên Dật gây chuyện với Vương Thiên, Vương Thiên này lại không thể nào nhắm mắt làm ngơ được, hơn nữa mục tiêu của bọn họ lại vô cùng rõ ràng, chính là Diệp Thiên Dật! Vậy nên, khả năng rất lớn là Vương Thiên!
“Vương gia sao?”
An Vũ Tinh hơi trầm ngâm, rồi nói: “Thanh Hàn, người tìm một nơi an toàn trốn, ta đi trước, xem thử có cách nào tìm người cứu Diệp Thiên Dật không, đúng rồi, đừng đánh rắn động cỏ, đừng đi tìm Vương gia, nếu như thật sự là Vương gia, bọn họ cũng sẽ không thừa nhận đâu.”
“Vũ Tinh, ngươi có cách gì không?”
Nàng thật sự không có cách gì, nhưng trong lòng nàng lại rất day dứt, Diệp Thiên Dật giúp nàng nhiều như vậy, đến bây giờ, bản thân vẫn chưa báo đáp được gì, ngược lại lại vì bản thân mà hắn bị bắt, sống chết không rõ.
“Ừ, có lẽ, ta sẽ cố gắng hết sức!”
An Vũ Tinh mặc áo khoát vào sau đó vội vã ra ngoài, cũng lúc đó gọi điện thoại: “Phái tất cả nhân lực đến cho ta, đi tìm một người tên là Diệp Thiên Dật, còn nữa, bảo Thiên Sư đến Vương gia một chuyến, không sai, đi đến làm khách, nếu bọn họ dám làm gì, vậy thì… khiến Vương gia tiêu tan!”
Nói xong, mắt An Vũ Tinh đằng đằng sát khí.
Diệp Thiên Dật này đối với nàng mà nói rất quan trọng.
Bây giờ nàng không thể xác định được Diệp Thiên Dật rốt cuộc là cường giả bình thường hay là lợn giả ăn hùm, nhưng nàng chắc chắn sẽ không có dự tính xấu nhất.
Đối với những gia tộc này mà nói, thể diện bọn họ là quan trọng nhất, đối với những công tử của những gia tộc này mà nói, thể diện bọn họ càng quan trọng hơn, lòng dạ bọn họ hẹp đến mức không thể tưởng tượng được, bị đánh trước mặt mọi người, vậy với Vương Thiên mà nói tất phải giết bằng được Diệp Thiên Dật!
Vậy nên, từ đây có thể thấy, Diệp Thiên Dật có thể rất nguy hiểm, nàng phải nhanh chóng gây áp lực cho Vương gia! Áp lực này, Hoa Thanh Hàn gây không nổi, nhưng nàng thì có thể, cũng có thể nói, người của nàng có thể gây áp lực cho Vương gia! Như vậy, nếu kịp lúc, có lẽ Diệp Thiên Dật sẽ không sao!
Về ai dám ra tay với Diệp Thiên Dật, An Vũ Tinh cũng cảm thấy khả năng Vương gia là rất lớn!
Nàng vô cùng tức giận.
Diệp Thiên Dật đối với nàng mà nói rất quan trọng, ít nhất thì nàng cảm thấy Diệp Thiên Dật rất hợp làm bạn nàng, nhiều thì, nàng nợ Diệp Thiên Dật ân tình, ân tình rất lớn, ơn cứu mạng! Tuy nói rằng cho Diệp Thiên Dật tài nguyên tu luyện trả nợ ân tình rồi, nhưng trong lòng An Vũ Tinh, mãi mãi không đủ.
Cái này sao gọi là trả nợ ân tình chứ!
An Vũ Tinh thở dài.
“Hi vọng ngươi không có chuyện gì!”
An Vũ Tinh than thở một câu.
Nếu như… nàng có tu vi, vậy thì tốt rồi!
Đáng ghét! Thật đáng ghét!
Mặt khác…
Diệp Thiên Dật bị ba người đó đưa đến một nơi không người.
Diệp Thiên Dật đứng đấy, ba người họ vây quanh Diệp Thiên Dật.
“Tiểu tử, bây giờ ngươi chạy sao đây? Thuộc tính không gian cũng vô dụng, bởi vì quanh đây cũng đã bị phong tỏa không gian hoàn toàn rồi!”
Một tên đàn ông cười lạnh nhìn Diệp Thiên Dật.
Lách cách.
Diệp Thiên Dật cúi đầu châm điếu thuốc.
Phì.
Hắn phả ra một đám khói.
“Vương gia?”
Ánh mắt Diệp Thiên Dật lướt qua ba người bọn họ.
“Ha ha ha, sao vậy? Trước khi chết, ngươi muốn biết được là ai làm phải không?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Phải, ít nhất cũng khiến ta chết được nhắm mắt chút chứ.”
“Không sai! Là Vương gia! Bây giờ có thể chết nhắm mắt được rồi?”
Một tên đàn ông cười lạnh.
“Vậy… Vương Thiên thiếu gia của Vương gia trong chỗ tối đó có thể ra được chưa?”
Diệp Thiên Dật nhếch môi.
Không sai! Vương Thiên quả thật ở kế bên.
Bộp bộp bộp.
Vương Thiên vỗ tay, sau đó từ từ bước ra từ trong tối.
“Phì phì phì, Diệp Thiên Dật à Diệp Thiên Dật, ngươi cũng coi là người thông minh, lại còn có thể đoán ra được là ai làm.”
Vương Thiên cười gian nhìn Diệp Thiên Dật.
“Hây, quả nhiên là Vương gia, chẳng phải chỉ là chút chuyện nhỏ sao? Có đáng để ra tay giết người không?”
Diệp Thiên Dật hút một hơi thuốc nói.
“Phải, chỉ là chút chuyện nhỏ, nhưng đối với ta mà nói, đó quả thật đáng để giết người, cũng không xem thử bản thân ngươi là cái thá gì, đáng để chiếm hữu Thanh Hàn sao? Ngươi là cái thá gì chứ? Dám đánh ta à?”
Vương Thiên nheo mắt nói.
“Nhưng mà… đó là ta tuân mệnh hành sự, hơn nữa là lệnh của Hoa tổng, ta không thể không làm đúng chứ? Hơn nữa lúc đó ta cũng không biết ngươi, hơn nữa, lúc đó ngươi trúng độc ta cũng trị độc cho ngươi rồi, nhìn từ nhiều mặt như vậy, ta có lẽ không đáng bị giết chứ?”
Diệp Thiên Dật nói.
“Hừ!”
Vương Thiên nheo mắt: “Đó không phải là vấn đề của ta, chỉ có thể trách ngươi thôi!”
“Nhất định phải giết ta sao?”
“Ha ha ha ha.”
Vương Thiên cười lớn: “Vậy ngươi quỳ xuống xin tha đi, nếu như ngươi quỳ xuống xin tha, nói không chừng ta sẽ cho ngươi một con đường sống.”