Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1346 - Chương 1342: Cmn?

Chương 1342: CMN?
Chương 1342: CMN?

Vương Tạc và Vương Hải đều biết rằng, bọn họ đã thua!

Đã hết rồi! Thật sự chấm hết rồi!

Bây giờ chỉ cần không thể giết hắn trong một chiêu rồi hủy xác thì chấm hết thật rồi!

Mà bây giờ có muốn làm thế cũng không được nữa. Tại sao ư? Tại vì trước đó làm không được, bây giờ mới làm thế thì còn được ích gì? Đúng là tên này khiến cho bọn họ không thể nắm rõ hắn đang nghĩ gì trong đầu. Rõ ràng cảnh giới của hắn thấp như vậy, trong tình huống thông thường thì đã có thể tùy tiện bóp chết. Nhưng mà... tại sao không hạ được hắn? Nói đúng hơn là không thể tấn công được hắn! Lúc bọn họ tấn công người này, hắn đều không hề hấn gì, như thể hắn đã miễn dịch hoàn toàn vậy!

Chẳng lẽ là do linh khí sao?

"Diệp Thiên Dật, bây giờ chúng ta mỗi bên nhường một bước thì sao? Bây giờ ngươi rời khỏi đây thì bọn ta không tính toán những chuyện ngươi đã làm với Vương Thiên. Đến khi ngươi lại đến đây thì Vương gia chúng ta sẽ biết ơn ngươi. Bây giờ ta mong ngươi có thể rời khỏi đây."

Nếu không thể cứng rắn vậy thì Vương hải sẽ dùng tới cách mềm mỏng. Chuyện quan trọng nhất lúc này, đó là phải bảo vệ Vương gia. Một khi tên Diệp Thiên Dật đi rồi thì bọn họ vẫn còn có cơ hội, nhưng nếu hắn không rời đi mà đợi đến lúc Lý Thiên Sư xông vào thì xong chuyện!

"Nhưng mà ta không muốn làm vậy, thì sao?" Diệp Thiên Dật vừa hút thuốc vừa cười nói.

"Diệp Thiên Dật, làm người nên chừa chút mặt mũi cho nhau, để sau này còn gặp lại. Chuyện trước đây là lỗi của Vương gia nhưng thật sự chuyện này không liên quan đến bọn ta, đây là lỗi của một người thôi. Cùng lắm ta thay mặt con trai ta xin lỗi ngươi! Diệp Thiên Dật, ngươi thả người nhà của ta ra trước, ngươi thấy sao?" Vương Tạc hỏi.

"Ồ, vậy ư?" Ý nghĩ trong đầu của Diệp Thiên Dật khẽ động.

"A!" Một tên bị phân thân của Diệp Thiên Dật xé lìa một cánh tay.

Đau thì đau thật nhưng đối với gia tộc của bọn họ cũng chỉ là một cánh tay thôi. Cảnh giới của người này không thấp, mu mọc lại tay có vô vàn cách thức. Đối với thế lực của bọn họ thì đứt lìa tay cũng chỉ giống như bị thương hơi nặng thôi.

"Ngươi!"

"Ta yêu cầu Vương gia các ngươi giao ra toàn bộ tài sản trong vòng một phút. Nhớ lấy, là toàn bộ! Bao gồm cả cổ phần của các người trong Tập đoàn Vương thị!"

Đối với cường giả mà nói, tiền không phải là thứ quan trọng. Thế nhưng đối với gia tộc thì vô cùng quan trọng! Nhất là đối với một gia tộc tài phiệt như Vương gia, đó chính là nền tảng của gia tộc họ. Bây giờ bảo bọn họ giao ra toàn bộ tài sản thì chẳng khác nào đem hết sáu mươi phần trăm cơ nghiệp của Vương gia cho đi!

Bốn mươi phần trăm còn lại là sự phát triển từ trước tới nay về số lượng võ giả, thăng tiến cảnh giới. Nhưng một khi giao hết tài sản ra thì đồng nghĩa họ phải bắt đầu lại từ con số không.

"Aaaaaa!" Lại có một tiếng hét thảm thiết vang lên, lại một người nữa bị bẻ lìa cánh tay!

"Các ngươi còn năm mươi giây nữa. Sau năm mươi giây này còn không chuẩn bị xong, thì trên dưới hơn nghìn người của Vương gia sẽ mai táng chung với các ngươi!"

"Mau! Mau đi chuẩn bị! Mau lấy hợp đồng ra, mau lên!" Vương Hải quát lên một tiếng.

Đối với bọn họ thì đây chỉ là chuyện nhỏ, vẫn đỡ hơn cả Vương gia đều bị diệt. Như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với những người mất mạng, mà dù cho tiền không còn nữa thì cơ nghiệp vẫn còn. Hoa Thanh Hàn vẫn còn đây nên sẽ dễ dàng kiếm lại trong một quãng thời gian thôi.

Bọn họ đã chuẩn bị xong hợp đồng rồi, là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

"Nếu các ngươi giở trò gì nữa thì ta sẽ khiến cho các ngươi chết không chỗ chôn!" Ánh mắt Diệp Thiên Dật lạnh lẽo.

Trong lòng bọn họ rất khó chịu vì bị một thằng nhóc uy hiếp.

"Sẽ không! Tuyệt đối không!"

Cho dù cổ phần đã mất nhưng Hoa Thanh Hàn vẫn còn không ít cổ phần, cũng đủ để Vương gia dùng rồi.

"Được rồi, phần còn lại, các ngươi chuyển hết tài sản vào chiếc thẻ này! Trong vòng ba mươi giây phải xong cho ta."

"Được!"

Tất nhiên Diệp Thiên Dật sẽ dùng tới số tiền này rồi. Muốn phát triển Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông phải cần rất nhiều tiền, hắn không thể cứ nhờ Phượng Dao và Hàn Nhã Nhi ủng hộ tài chính mãi được! Cho dù tông môn của bọn họ có lớn tới đâu hay thậm chí là diệt cả Hoàng Môn, nhưng tiền vẫn nằm trong tài khoản của bọn họ chứ không vào được tay của Diệp Thiên Dật bọn họ.

Tiền được chuyển vào tài khoản của Diệp Thiên Dật, hắn vừa nhìn một cái.

CMN!

Số tiền này có chút khổng lồ rồi đấy! Cả đời này của Diệp Thiên Dật cũng chưa từng thấy qua một con số như vậy!

"Ngươi đã chắc chắn chuyển hết toàn bộ tiền qua chưa?"

"Rồi! Toàn bộ đều chuyển rồi! Chỉ xin ngươi tha cho bọn họ!"

Diệp Thiên Dật hơi suy tư: "Chắc là chưa chuyển hết nhí?"

"Diệp Thiên Dật! Ngươi phải chừa chút cho bọn ta sống chứ? Biết bao nhiêu người cần phải ăn cơm, thật sự không còn bao nhiêu nữa!" Vương Tạc vội vã nói.

Bây giờ không có gì quan trọng bằng việc tiễn tên Diệp Thiên Dật này đi khỏi đây. Bời vì kết giới bên ngoài sắp bị Lý Thiên Sư phá vỡ tới nơi rồi, nếu bị bắt tại trận thì thật sự xong phim!

"Được thôi, ta hiểu rồi! Vậy bây giờ tới điều kiện thứ hai!"

"Còn nữa ư?"

"Sao? Các ngươi đừng tưởng chỉ với nhiêu đây thì đuổi ta đi được. Người xưa đã nói có ân thì phải báo ân, uống nước thì phải nhớ nguồn. Dù sao ta cũng là người đã cứu cậu chủ của Vương gia, như vậy ta chẳng phải là ân nhân của các ngươi sao? n tình này các ngươi chỉ định trả bằng chút tiền thì xem là báo đáp rồi sao?"

Diệp Thiên Dật nói.

Rắc rắc!

Bọn họ siết chặt nắm đấm.

"Diệp Thiên Dật, chuyện đó sau này hẵng nói. Bây giờ ngươi cứ rời khỏi đây trước, mấy ngày sau ngươi tới đây, dù cho là điều kiện gì thì Vương gia ta cũng đồng ý với ngươi được chưa? Ngươi đi trước đi!" Vương Tạc gấp gáp nói.

"Ô! Vương gia chủ à, ngươi đừng xem ta như con nít ba tuổi mà lừa gạt thế chứ? Mấy ngày nữa đợi ta qua đây? Hay ta nói là qua mấy ngày nữa ta giúp các ngươi đều lên Thái Cổ Thần Vương Cảnh thì các ngươi có tin không? Điều kiện thứ hai, ngay bây giờ và phải xong trong vòng mười phút: Mau giao ra hết tất cả Thiên Địa Linh Vật, Linh Khí của Vương gia! Chỉ cần giao ra thì ta sẽ rời khỏi đây ngay!"

"Diệp Thiên Dật, ngươi đừng có ở đó mà được voi đòi tiên!" Vương Tạc tức giận chỉ vào mặt Diệp Thiên Dật mắng.

Suy nghĩ trong đầu Diệp Thiên Dật khẽ động.

"Aaaa!"

"Mau lên đi!" Diệp Thiên Dật quát lên một tiếng.

Đùng!

Ngay tại lúc này, kết giới bị phá vỡ!

"Vương gia to gan lắm, dám qua mặt ta mà che giấu sự thật, vô lễ với nữ hoàng bệ hạ, tội đáng muôn chết!"

Đúng thật, Lý Thiên Sư sắp bị bọn người này làm tức chết, hắn giận dữ gầm lên một tiếng rồi xông tới!

Xong rồi! Lần này xong thật rồi!

Vương Tạc, Vương Hải bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Một Vương gia đang tốt đẹp lại bị hủy hoại trong tay của một đội trưởng bảo vệ, bị hủy hoại bởi một hậu bối trong Vương gia... Bọn họ không cam tâm!

"Diệp Thiên Dật!"

Hoa Thanh Hàn và An Vũ Tinh chạy tới, sau đó...

"CMN?"

An Vũ Tinh nhìn một rừng "Diệp Thiên Dật" trong sân, nàng nhìn không ra ai là thật ai là giả.

Còn có, người của Vương gia đều bị phân thân của Diệp Thiên Dật khống chế. Thậm chí tình hình hiện tại còn cho thấy Diệp Thiên Dật đang chiếm thế chủ động.

Chuyện này là sao?

Bình Luận (0)
Comment