Yêu Hậu hay tin về Diệp Thiên Dật, bởi vì ban nãy Giang Khuynh Nguyệt cũng có tham gia vào cuộc gọi.
Không hay rồi!
"Tiên nữ sư tôn..."
"Ta biết rồi." Yêu Hậu nói.
"Trước đây tiên nữ sư tôn ngươi từng nhắc tới có một huyết trì ở nơi Hoang Cổ Thương Khung này, tên là... Thiên Địa Huyết Trì đúng chứ?"
"Đúng vậy. Tất nhiên trước đây ta chỉ thuận miệng nhắc tới, không nghĩ tới ngươi sẽ tới Hoang Cổ Thương Khung. Vậy ngươi cứ tìm thử Thiên Địa Huyết Trì đi, nhưng bổn tôn cũng không có cách nào giúp ngươi thoát ra được. Nghe nói phải có sức đủ lớn để phá vỡ phong ấn của nơi này, nhưng đó chỉ là trên lý thuyết."
Nếu như là người khác lạc vào đây thì mọi người sẽ cảm thấy người đó chỉ có duy nhất một đường chết. Nhưng nếu người đó là Diệp Thiên Dật thì khác, dù sao trong mắt của Yêu Hậu thì lần này có thể là cơ duyên của hắn chăng? Tất nhiên, để có được cơ duyên này thì hắn phải đối mặt với nguy cơ mãi mãi không thoát khỏi nơi này được. Thế nhưng Diệp Thiên Dật có thể mang lại cho người khác một sự tin tư mù quáng, những gì người khác không làm được, không có nghĩa là Diệp Thiên Dật cũng vậy!
"Ừ, ta biết rồi. Tiên nữ sư tôn ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ không sao đâu."
"Ngươi chú ý một chút, Hoang Cổ Thương Khung này đã trải qua sự phát triển vạn năm, thậm chí Thượng Vực cũng chưa chắc đã sánh kịp. Còn có, ở nơi này tồn tại một đám người vô cùng lợi hại nhưng không bình thường. Từ trước tới nay đã có nhiều kẻ tội ác tày trời bị đại lục trừng phạt bằng cách đưa bọn họ tới Hoang Cổ Thương Khung. Có thể nói là thế giới bên ngoài không ai biết được tình trạng bây giờ của nơi này ra sao, bởi vì không một ai bước vào mà có thể đi ra. Ngươi là trường hợp ngoại lệ vì ngươi có phép tạo hóa, nhưng ngươi vẫn nên chú ý an toàn thì hơn."
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Sau khi tắt máy, Diệp Thiên Dật thở ra một hơi.
Bây giờ cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là hắn phải làm rõ xem tình hình của nơi quái quỷ này. Một nơi trải qua sự phát triển vạn năm nhưng không ai rõ tình hình ở đây...
Tiếp đó, Diệp Thiên Dật bắt đầu đi tìm Thiên Địa Huyết Linh Trì.
Thiên Địa Huyết Linh Trì là một đỉnh cấp Thiên Địa Linh Trì của thế gian này, nước ở đây có một màu đỏ như máu. Nếu có thứ gì rơi vào trong đấy thì sẽ bị ăn mòn trong tích tắc, nhưng vì sao Diệp Thiên Dật phải tìm ra nơi này? Bởi vì Yêu Hậu nói rằng, nếu có thể ngâm mình trong Thiên Địa Huyết Linh Trì thì thể chất sẽ được tăng vọt. Thậm chí sự thay đổi này còn có hiệu quả tương đương với vài lần phải gãy xương đứt mạch của hắn. Đối với Diệp Thiên Dật mà nói... hắn vô cùng thích!
Mà cái nơi Thiên Địa Huyết Linh Trì này đều bị phong ấn toàn bộ sau đó biến mất khỏi đại lục, trở thành một nơi hoàn toàn độc lập thì chỉ có duy nhất nơi này. Những người ở trong đây mãi mãi không thể thoát ra và người ở bên ngoài cũng không thể bước vào. Ngoại trừ một số người có cách mở ra cánh cửa thì cũng chỉ có duy nhất một lối vào.
"May mà ta đã luyện chế ra vài thứ dùng được trước khi rời khỏi Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, ta cũng không nghĩ tới sẽ cần dùng đến chúng khi ở đây."
Diệp Thiên Dật hơi suy tư.
Hiện tại hắn phải làm rõ tình hình của Hoang Cổ Thương Khung. Vậy bây giờ hắn phải tìm được một người hay một yêu tộc nào đó mới được, nhưng chắc chắn Diệp Thiên Dật đã có sẵn phòng bị.
"Hoang Cổ Thương Khung này chắc cũng không có thành trì đâu nhỉ? Dù sao nơi này cũng không có nhiều người như thế." Diệp Thiên Dật vô định bước về phía trước.
"Đệch! Vậy mà có thành trì thật?" Diệp Thiên Dật nhìn thấy hình dáng một thành trì trong màn đêm, sau đó hắn chạy đi theo phương hướng ấy.
Cửa lớn đã mở sẵn từ lâu, Diệp Thiên Dật bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hoang vắng. Ngoại trừ nhà cửa ra thì không còn gì nữa, thậm trí đấy đều là nhà bỏ hoang và tồi tàn đến không chịu nổi. Có một vài căn treo bảng tên khách sạn nhưng đều đã đóng cửa từ lâu. Nơi này không có lấy một bóng người, rõ ràng chính là một thành trì bỏ trống từ rất rất lâu rồi!
Diệp Thiên Dật nhìn thấy một con yêu thú trong đám cỏ dại ven đường. Ánh mắt của con yêu thú ấy khi nhìn thấy hắn đang lóe sáng! Nó giống như bị đói rất lâu rồi, nhìn thấy hắn thì y như trông thấy một miếng thịt quay thơm ngon vậy!
Vút!
Con yêu thú kia ngay lập tức vồ lấy Diệp Thiên Dật, nó còn chẳng thèm quan tâm tới cảnh giới của hắn.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Đây chính là Hoang Cổ Thương Khung sao? Có phải hơi ngang ngược quá rồi không?" Diệp Thiên Dật cảm nhận một chút sức mạnh của con yêu thú kia, là Thần Vương Cảnh tam giai. So với cảnh giới của Diệp Thiên Dật thấp hơn hai giai nên hắn cũng không muốn lãng phí thêm thời gian.
"Phép hủy diệt!"
Đùng!
Một luồng sức mạnh vô hình được giải phóng ra ngoài rồi xông thẳng về phía yêu thú. Sức mạnh đó trực tiếp làm nổ tung con yêu thú, máu thịt của nó văng tung tóe.
"Tại sao lại là một thành trì bỏ hoang vậy nhỉ? Theo như tiên nữ sư tôn từng nói nơi này có rất nhiều yêu thú và những tên ác nhân của đại lục tụ tập ở đây rồi bị phong ấn. Cho dù không nhiều người nhưng cũng không đến mức bỏ thành trì trở thành nơi bỏ hoang chứ. Không đúng..."
Diệp Thiên Dật nghe thấy gì đó.
Thành trì là nơi dành cho những người bình thường, là một nơi có quy tắc rõ ràng để cuộc sống trong thành được công bằng và an toàn.
Mà trong Hoang Cổ Thương Khung này không hề có sự an toàn hay công bằng, thế nên mới nói làm sao những người kia có thể cùng chung sống hòa đồng trong cùng một thành trì chứ? Vậy nên thành trì này bị bỏ hoang cũng hợp lý, hoặc có thể sẽ có một số người sống trong thành trì này. Không! Phải nói là chắc chắn mới đúng!
Bộp! Bộp! Bộp!
Vào lúc này, trong một ngôi nhà đằng xa truyền đến tiến vỗ tay.
Đồng tử của Diệp Thiên Dật co lại sau đó hắn qua đầu lại nhìn, trong tay xuất hiện sẵn một đạo linh khí!
"Tuyệt vời! Đây không lẽ là phép hủy diệt sao? Ta cũng không cảm nhận được có sức mạnh giải phóng nào, hay ta nên nói là do ngươi quá mạnh rồi?" Đây là tiếng nói của một người phụ nữ, Diệp Thiên Dật nhìn người đang đứng trên ngôi nhà kia.
Cả người nàng quấn kín trong một chiếc áo choàng đen đến một chút da thịt cũng không lộ ra ngoài, trên mặt nàng đeo một khăn che mặt màu đen, cộng với mũ trùm cũng cùng màu nên chỉ thấy được mỗi cặp mắt của nàng.
Vút!
Nàng nhảy xuống một chỗ không xa trước mặt Diệp Thiên Dật.
"Ngươi là người mới à?"
"Sao ngươi biết?"
Diệp Thiên Dật nhìn nàng, đột nhiên trở nên cảnh giác.
"Bởi vì ngươi ngu."
"Hử?"
Người kia cười một cái, nói: "Ở một giết chóc lẫn nhau này mà ngươi dám để lộ mặt, dám dùng cách cường điệu như vậy để giết yêu thú. Ta chỉ có thể nói ngươi chính là một người mới, nhưng phải công nhận là một tên người mới khá đẹp trai đấy." Nàng liếm liếm môi.
"Vậy tiếp theo đây, để chị gái nói cho ngươi biết thế nào là quy tắc sinh tồn của nơi này!" Ánh mắt nàng đanh lại, giây tiếp theo nàng xông về hướng của Diệp Thiên Dật