Diệp Thiên Dật đến rừng rậm nơi Tùng Lâm Lang cư ngụ.
Động tĩnh phía sau lưng đã mất rồi, nhưng Diệp Thiên Dật biết, vẫn còn bám theo mình! Có lẽ bọn họ đang chờ thời cơ ra tay với bản thân chăng? Có lẽ bọn họ còn lo lắng thực lực của bản thân nên chưa dám ra tay chăng, suy cho cùng, bọn họ giết không được mình thì bọn họ sẽ bị giết, tuy nói đều là đồ đệ của những não nhỏ ác độc, nhưng suy cho cùng cũng là những kẻ có não, vậy cũng không đến nỗi chưa thấy người đã lên rồi.
Hơn nữa, Diệp Thiên Dật cũng học những người đó cải trang một chút, đeo các thứ như mặt nạ, nếu không thì với gương mặt khoa trương của hắn đi ở nơi này, cho dù rất đẹp trai, nhưng đối với người khác mà nói, ôi vãi! Trẻ như vậy, vậy không phải là một tên dễ bắt nạt hay sao? Ra tay!
Bởi vậy, Diệp Thiên Dật vẫn rất thông minh.
Phía trước, Diệp Thiên Dật nhìn thấy một lãnh địa!
Nói sao đây nhỉ?
Lãnh địa này khó nói được hào hoa đến đâu, trái lại lại rất cổ lão rất đơn giản, nhà ở đây đều bằng cây, thậm chí cũng chẳng có phòng nào bằng xi măng cả.
Ở nơi này vì đã không còn như thế giới ngoài kia rồi, bởi vậy ở đây quả thật đã không phải là thời đại khoa học kĩ thuật nữa, tuy có lúc ngươi có thể thấy những thứ thuộc về khoa học kĩ thuật để lại, nhưng cũng chẳng rõ ràng là bao, bởi vì vạn năm trước đây, bản thân đại lục này cũng không phải thời đại khoa học kĩ thuật văn minh đặc biệt mấy, trong thành trì cũng chẳng có nhà cao cửa rộng.
Nhưng Diệp Thiên Dật lại trầm tư, Tùng Lâm Lang các ngươi không phải là lão đại khu này sao? Ngươi bỏ mặc thành trì tốt thế này không ở, ngươi đến đây ở, vậy thật sự là Tùng Lâm Lang tộc ư? Là thích rừng rậm à?
“Đại nhân, bên ngoài có người tìm.”
Trong lãnh địa của Tùng Lâm Lang, một người đàn ông chạy đến bên cạnh một người trung niên báo cáo.
Mà người đàn ông trung niên này có hai cô gái đang ngồi bên, ừ, tạm thời thì nhìn không ra là mấy cô gái này là yêu tộc hay nhân tộc, dù sao thì ở đây cơ bản cũng thay đổi hình dạng cả rồi! Những ai không thay đổi hình dạng thì hoặc là cảnh giới không đủ, hoặc là không muốn thay đổi hình dạng, bởi vì những Yêu thú không thay đổi hình dạng thực lực đều rất mạnh! Xem lựa chọn của bọn họ ra sao.
“Ồ? Đến đây cống nạp à?”
Gần đây Tùng Lâm Lang sống không được tốt lắm.
Vương giả Nhất Trùng Thiên này của bọn họ không tệ!
Nhưng những năm gần đây, những ai nên đi lên trên đều đã đi cả rồi, bao nhiêu năm nay chỉ có mới được vài ác đồ đến từ Chúng Thần Chi Vực đưa đến, bây giờ cả Nhất Trùng Thiên, loài người không vượt quá trăm người, thậm chí còn có những lão giả ở trên đặc biệt xuống, ghê gớm hơn bọn họ rất nhiều! Những lão giả đó đều không xem bảo bối của bọn họ ra gì, Nhất Trùng Thiên này quả thật là rác rưởi.
Tài nguyên nhiều nhất của bọn họ bây giờ là lấy được từ trong tay của những yêu tộc khác, Yêu tộc Nhất Trùng Thiên này cũng không hề ít!
“Phải, là nhân tộc.”
“Ồ? Nhân tộc sao?”
Thủ lĩnh của Tùng Lâm Linh tộc cười lạnh một tiếng: “Cho hắn vào.”
“Vâng.”
Sau đó vài người đưa Diệp Thiên Dật đi vào.
Diệp Thiên Dật đeo mặt nạ, bọn họ cũng nhìn không rõ mặt mũi, nhưng dù sao cũng là Nhất Trùng Thiên mà, hơn nữa nhìn thấy bộ đồ trên người Diệp Thiên Dật, người này có vẻ vừa từ bên ngoài vào.
Diệp Thiên Dật chắp tay, sau đó lấy ra một tấm thẻ bài vứt sang, nói: “Đây là Thần ̉n Phù, sau khi sử dụng có thể ở trong trạng thái hoàn toàn bị ẩn đi, tin rằng các hạ cũng nghe qua rồi! Nếu dùng tốt, có thể phát huy được hiệu quả không thể tưởng tượng được, có lẽ đủ để ta có thể đi lên Nhị Trùng Thiên rồi chứ?”
Thủ lĩnh Tùng Lâm Lang đó cầm lấy Thần ̉n Phù.
“Thần ̉n Phù? Thứ tốt! Nhưng mà… có vẻ hình như cũng chưa được lắm.”
Ánh mắt hắn hướng về phía Diệp Thiên Dật.
Giọng nói vừa rồi của Diệp Thiên Dật hắn nghe được, tuổi tác không lớn.
Thần ̉n Phù này thật sự là thứ đồ tốt, hắn đem thứ đồ tốt như vậy ra cống nạp, cũng cho thấy đối với hắn mà nói, thứ này chả tính là thứ đồ tốt gì! Cho nên, những bảo bối trên người hắn có lẽ là không thể tưởng tượng nỗi! Từ bên ngoài mới vào, vậy về lí thì bảo bối trên người có lẽ là rất nhiều!
Ở Hoang Cổ Thương Khung, bảo bối gần như là tất cả, về cơ bản số lượng bảo bối là con số nhất định không đổi, chỉ là không ngừng thay đổi qua tay nhiều người, tuy nơi đây thiên địa linh vật, tinh thạch gì đó không ít, nhưng hiếm có ai có thể luyện được bảo vật.
Địa phận thì lớn như vậy, về cơ bản cũng không phải có thể tiếp tục phát triển, giống như đại lục bên ngoài, rất nhiều nơi rộng lớn khác, luôn có rất nhiều nơi hiếm ai đặt chân đến, cho dù là những bảo vật tuyệt tích, cũng có khả năng sẽ xuất hiện, ở nơi đây, biến mất nghĩa là biến mất hẳn.
“Ồ, thế mà còn chưa được ư?”
Diệp Thiên Dật nhíu mày một cái.
“Phải đấy, quả thật không được, trừ phi các hạ thêm một tấm thẻ nữa.”
Thủ lĩnh nhìn Diệp Thiên Dật cười nói, mà xung quanh, những cường giả Tùng Lâm Lang dần dần vây lấy Diệp Thiên Dật.
Trong lòng Diệp Thiên Dật cười một cái.
“Vậy thêm một tấm thẻ nữa là đủ rồi đúng chứ?” Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ừm, thêm vài tấm thẻ nữa đương nhiên là đủ rồi!”
Sau đấy Diệp Thiên Dật lấy ra vài tấm thẻ nữa vứt sang.
“Bây giờ có thể để ta đến Nhị Trùng Thiên rồi chứ?”
“Ha ha haha.”
Thủ lĩnh Tùng Lâm Lang cười lên.
“Được chứ!”
Sau đó hắn đứng dậy nói: “Ra tay!”
Tại sao hắn dám ra tay chứ?
Thứ nhất, giọng của tiểu tử này nghe có vẻ còn trẻ, mà giọng con người nghe có vẻ trẻ, thường là tuổi tác không lớn, hơn nữa, bản thân thăm dò thử hắn, hắn còn cam tâm tình nguyện giao ra mấy tấm phù, điều này cho thấy, hắn đối với bản thân chẳng có chút sức mạnh nào, không muốn ra tay cũng không dám ra tay.
Trong tình huống như thế này, bọn họ đã có thể ra tay rồi! Giết chết hắn, tất cả những bảo vật có trên người hắn đều sẽ thuộc về bọn họ, mà bây giờ, Nhất Trùng Thiên của bọn họ đã không còn con người nữa rồi, còn đi đến Nhị Trùng Thiên, Tùng Lâm Lang bọn họ cũng chỉ là một tộc bình thường mà thôi, vậy bây giờ có thể lấy được nhiều bảo vật hơn một chút thì cứ lấy nhiều một chút, vì Nhị Trùng Thiên bọn họ xưng vương xưng bá đánh gục nền tảng.
Thật ra từ Nhị Trùng Thiên đến Tứ Trùng Thiên cũng chẳng bao nhiêu người, phát triển vạn năm, mọi người đều hướng lên trên Ngũ Trùng Thiên mà đi, nhưng nói cho cùng thì Nhất Trùng Thiên là tệ nhất.
Diệp Thiên Dật nheo mắt lại.
Quả nhiên đúng như những gì cô gái kia nói, những người phụ trách cho đi sang Trùng Thiên tiếp theo ai ai cũng đều có lòng tham không đáy! Chỉ cần bọn họ dám chắc ngươi không có bản lĩnh gì thì bọn họ sẽ ra tay! Một bảo vật của một võ giả và toàn bộ, đó không phải là một khái niệm xa lạ!
Những võ giả đó xông về phía Diệp Thiên Dật.
Tu vi thấp nhất e rằng cũng đã là Thiên Thần cảnh rồi, đây là Hoang Cổ Thương Khung mà, linh lực cũng không tinh là thưa thớt, bọn họ ở đây nhưng phàm có thể sinh tồn được thì cảnh giới đều không thấp.
“Nếu đã như vậy… vậy thì, toàn bộ các ngươi chết cả đi!”
Diệp Thiên Dật lấy Coca Cola ra.
Phạch.
Theo đó Diệp Thiên Dật vứt về dưới chân mình, trong giây phút vứt ra, Diệp Thiên Dật giải phóng thuộc tính Không gian rời khỏi nơi đó.
̀m.
Một âm thanh lớn đến đáng sợ vang lên, khiến cả Nhất Trùng Thiên khá yên tĩnh không một ai trở nên xáo động.
Xùy.
Ở phía xa, có vài người âm thầm đi theo Diệp Thiên Dật, những cường giả muốn giết người cướp lấy bảo vật nhìn thấy cảnh tượng này thở một hơi lạnh người.
Đây là sức mạnh rất đáng sợ, ôi trời! May mà lúc đó bọn họ không ra tay, nếu không thì đã chết rồi.