Một tia sáng tím từ trên trời giáng xuống, di chỉ hoàn toàn mở ra.
“Di chỉ mở rồi, chúng ta lên đó thôi!”
Theo đó, vô số cường giả đi theo tia sáng tím tiến vào di chỉ.
Điều khác biệt với di chỉ mà Diệp Thiên Dật từng gặp trước đây là, người vào di chỉ này là những cường giả vô cùng mạnh, nhân tộc, yêu tộc, mấy chục ngàn, số lượng lớn vô kể.
Còn những người vào di chỉ trước đây đều rất kém, đây chính là điểm khác biệt.
Tuy nhiên, ở đây cũng có vài võ giả tu vi không cao, mặc dù có thể phải giao ra tính mạng của bản thân, nhưng suy nghĩ của bọn họ là, đi cùng với nhiều cường giả hàng đầu như vậy, nếu có thể chia nhau miếng nước thì quả thực rất tuyệt.
Dù sao thì mọi người đều biết, di chỉ này, là nơi xem trọng cơ duyên, vì sao di chỉ lại xuất thế chứ? Đó là tuân theo ý của chủ nhân tạo ra di chỉ, xuất thế tại một thời điểm nhất định nào đó, rồi đặc biệt chỉ cho người đó đi vào, hắn muốn tìm kiếm người có duyên, tìm người có duyên làm gì?
Nói chung là để kế thừa.
“Ấy ấy ấy, mỹ nữ đợi ta với.”
Diệp Thiên Dật nhìn thấy An Vũ Sương liền bay thẳng lên, rồi vội vàng theo sau.
Sau khi bay lên, họ vào thẳng một nơi giống như là thế giới nhỏ.
Phía trước, có lẽ tất cả mọi người đều hạ xuống vị trí này chứ, xung quanh toàn là bãi cỏ xinh đẹp, còn xa xa có non xanh nước biếc, ánh mặt trời ấm áp, rất quang đãng, trông như chốn bồng lai tiên cảnh, đây hẳn là một thế giới nhỏ!
Một di chỉ như này có một thế giới nhỏ là chuyện bình thường, và có thể còn nhiều hơn, thế giới nhỏ này do cường giả tạo ra một cách dễ dàng, hơn nữa còn tự mình tạo ra, bên trong liệu có gì đây, có nguy hiểm không, vậy thì hoàn toàn phải xem cường giả đó tạo ra như thế nào, ở đây có thể được coi là nơi hắn thích làm gì thì làm, miễn là hắn có khả năng này.
Còn thời khắc này, tổng cộng có 20 tia sáng phóng vút lên trời, mỗi tia đều hướng về chân trời, làm hiện ra hình dáng của một yêu thú.
Diệp Thiên Dật nhìn một lượt.
Có rồng, cáo, hổ và phượng hoàng, hư ảnh của 12 loại yêu thú xuất hiện ở đó hoàn toàn khác nhau.
Rõ ràng, đây là 12 con đường, chỗ này chỉ là lối vào!
Tương ứng với mỗi con đường xem ra là một con yêu thú rất mạnh, còn đó là gì thì không biết.
Lúc này, An Vũ Sương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về hư ảnh của một con yêu thú trong đó, nàng vội cau mày.
Diệp Thiên Dật liếc nhìn, thì phát hiện nàng đang chú ý đến một con yêu thú.
Diệp Thiên Dật ngẩn đầu nhìn.
Đó có lẽ là Cửu Vĩ Yêu Hồ, hoặc là... Cửu Vĩ Thiên Hồ?
Diệp Thiên Dật cũng không rõ.
Dù sao thì Diệp Thiên Dật biết rằng, Cửu Vĩ Thiên Hồ và Cửu Vĩ Yêu Hồ có thật, thần tiên tỷ tỷ là Cửu Vĩ Thiên Hồ, còn ở đây hình như có một sự tồn tại đầy quyền năng là Cửu Vĩ Yêu Hồ.
“Rõ ràng đây là 12 con đường, có thể sẽ trải qua 12 con đường, 12 nguy hiểm và 12 thử thách hoàn toàn không giống nhau, một số có thể là cuộc sống, một số có thể là cái chết, một số thì đơn giản, một số lại là khó khăn.”
“Đúng vậy, nếu không cũng không cần phải có 12 lối vào, nhưng mấy thần thú này tương ứng với điều gì? Điều này chung quy có ý nghĩa đặc biệt của nó, rốt cuộc nên đi con đường nào đây?”
Mấy cường giả đó bắt đầu xôn xao bàn tán.
Bọn họ đều không rõ tình hình cụ thể.
Thực ra cảnh giới của bọn họ vô cùng cao, nhưng nghe đâu cường giả của di chỉ này là mấu chốt của Hoang Cổ Thương Khung, cho nên, không ai dám sơ suất, nói không chừng đây là di chỉ của một vị Bán Thần cũng nên, thậm chí có thể không phải là Bán Thần bình thường!
Còn bọn họ đông như vậy, cũng không có Bán Thần nào đến, nói cho cùng thì Bán Thần có thế nào thì họ cũng có tôn nghiêm của mình, sao có thể vào di chỉ của người khác được? Huống hồ, Bán Thần của Hoang Cổ Thương Khung không nhiều, chính xác mà nói, cho dù là trong Chúng Thần Chi Vực cũng chẳng có mấy Bán Thần.
Bán Thần căn bản chính là đỉnh cao của đại lục, còn sự tồn tại cao hơn, chắc là các vị thần trong truyền thuyết nhỉ?
Còn Bán Thần với Thái Cổ Thần Vương cảnh, là hai thứ không giống nhau! Đó là khoảng cách giữa người lớn và trẻ con, Thái Cổ Thần Vương cảnh tử giai và Bán Thần, cũng chính là ngũ giai, vậy chênh lệch có thể hơn cả trăm lần, vì vậy, chính xác mà nói thì ngũ giai của Thái Cổ Thần Vương cảnh thực ra không thể nói là Thái Cổ Thần Vương cảnh nữa, mà có thể gọi trực tiếp là Bán Thần.
Bởi vậy, tuy bọn họ có không ít Thái Cổ Thần Vương cảnh ở đây, nhưng... bọn họ cũng rất lo lắng!
“Long phượng cát tường, lối đi giữa long và phượng chắc là an toàn nhất nhỉ?”
“Không đến mức rõ ràng như vậy chứ?”
“Ai mà biết được, cứ đi đi.”
Sau đó một số tên cường giả cứ thế tiến vào con đường đó.
“Ngươi đi đường nào?”
Diệp Thiên Dật nhìn An Vũ Sương.
An Vũ Sương đáp: “Chúng ta tách ra từ đây, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Nàng thế nào cũng sẽ đi con đường của Cửu Vĩ Yêu Hồ, nhưng nàng không biết rốt cuộc đây có phải là sự lực chọn đúng đắn không.
“Vậy ta đi cùng ngươi.”
An Vũ Sương nhìn Diệp Thiên Dật.
“Sao ngươi lại đi theo ta.”
Diệp Thiên Dật nhún vai, nói: “Dù sao thì hai chúng ta cũng xem như là quen biết, hơn nữa, ta cũng không biết mình nên đi đâu, ngươi có cách nghĩ của ngươi, ta sẽ làm theo, ta thấy không vấn đề gì đúng không?”
“Tuỳ ngươi.”
An Vũ Sương thấy rất kỳ lạ, hắn muốn đi theo mình cuối cùng là vì lý do gì? Không cần thiết phải không? Hay là hắn có mục đích khác?
Đều do An Vũ Sương nghĩ quá nhiều, Diệp Thiên Dật chỉ là đơn thuần thấy cô ta là mỹ nữ, bất luận là ở đâu, bên cạnh có một mỹ nữ vẫn tốt hơn không phải sao? Hơn nữa, mỹ nữ người ta người đẹp tâm thiện, Diệp Thiên Dật cảm thấy ít nhất hắn rất thích vẻ ngoài của nàng.
Xong rồi, hắn chính là tên háo sắc đơn thuần.
“Vì sao ngươi muốn đi con đường này?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Người khác vào con đường nào đó có vẻ giống ngẫu nhiên hoặc cố ý, còn An Vũ Sương này vào đây không biết là vì Cửu Vĩ Thiên Hồ hay Cửu Vĩ Yêu Hồ, hay là vì nơi nào của Cửu Vĩ, hình như là có chủ đích, nhưng mục đích của nàng với người khác về cái gọi là long phượng cát tường, vào long hay vào phượng cảm giác không giống nhau, đây chỉ là cảm giác đơn thuần của Diệp Thiên Dật.
“Cảm nhận thôi.”
An Vũ Sương nói nhạt.
“Được, vậy thì vào đường này đi.”
An Vũ Sương cũng không nói gì nữa, rồi cứ thế bước vào trong.
Người này thật kỳ lạ, vì sao hắn lại đi theo mình, ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ có thể là bạn bè, cùng nhau tới, nhưng giờ hắn đi theo mình cả một hành trình, cảm thấy có mục đích nào đó, cảm giác đó khiến An Vũ Sương có chút phòng bị với người này.
Còn Diệp Thiên Dật chỉ là tên háo sắc đơn thuần, hắn chỉ đơn giản là thấy có một muội muội xinh đẹp, lạnh như băng đi bên cạnh là một chuyện đáng hưởng thụ.