Dịch: Cỏ Dại Team
Diệp Thiên Dật khóe miệng hơi cong lên, nói: "Ngươi chăm sóc nàng? Dựa vào cái gì chứ?"
"Chỉ bằng việc ta là vị hôn phu của nàng!"
"Vị hôn phu? Chứng cứ đâu? Hôn thư đâu? Hôn thư cũng không có mà còn đòi làm vị hôn phu?"
Diệp Thiên Dật bật cười.
Hà Thường Vũ híp đôi mắt lại.
"Ha ha ha... Trước tiên không nói chuyện này nữa, trước không nói chuyện này nữa, cơm nước đa xong xuôi hết rồi, trước hết mọi người cùng nhau ăn cơm đi đã, nào nào nào!"
Vào lúc này, Trương Lâm vội nói, phá gỡ sự lúng túng này, sau đó vội vàng kéo Bạch Hàn Tuyết, lôi Bạch Hàn Tuyết không ngồi cạnh Diệp Thiên Dật nữa, để trấn an cảm xúc của Hà Thường Vũ.
"Đúng, ăn cơm trước đã, lần đầu tiên tới nhà chú Bạch làm khách cũng không thể cứng nhắc như vậy được, cậu Diệp, ngươi cũng tới chứ?"
Diệp Thiên Dật cười cười đứng lên nói: "Lấy tư cách bạn trai của Hàn Tuyết, tại sao ta lại không thể ăn ở trong này?"
"Vậy thì xin mời!"
Tròng mắt Hà Thường Vũ híp lại, sau đó đi đến bên cạnh bàn, trực tiếp ngồi ở ghế chủ tọa, cũng chính là chỗ Bạch Chính Nguyên bình thường nên ngồi! Hắn là vì cái gì vậy? Hắn phải lập uy! Hắn muốn nói cho Bạch gia, lập trường của các ngươi nên là như thế nào!
Không sai, vốn còn muốn cho Bạch Hàn Tuyết một hình ảnh tương đối tốt đẹp, nhưng hắn cảm thấy không còn cần thiết nữa, Bạch gia này không hề cương quyết để Diệp Thiên Dật đi, Bạch Hàn Tuyết thoạt nhìn còn giống như khá lưu luyến cái tên Diệp Thiên Dật này, vậy thì hắn phải lập uy!
Bạch Chính Nguyên thấy một màn này, trong lòng kia dâng lên sự tức giận, đcm thằng nhãi con, nếu ngươi cmn không phải là người của Linh Kiếm Phái, lão tử sẽ đánh chết ngươi! Chẳng biết tại sao so sánh lên, trái lại hắn lại cảm thấy tên vô liêm sỉ Diệp Thiên Dật này lại có chút thuận mắt, nhưng hắn nổi giận thì nổi giận, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, giả vờ không quan tâm hoặc không nhìn thấy, sau đó ngồi ở chỗ ngồi kế bên.
Bạch Hàn Tuyết càng chán ghét! Thứ người như vậy nàng thà chết cũng tuyệt đối không đi theo hắn.
"Ta nói này cậu Hà, có ý gì hả? Chủ tọa là chỗ mà vãn bối như ngươi nên ngồi à?"
Diệp Thiên Dật nhìn Hà Thường Vũ nói một câu.
Bạch Chính Nguyên đau đầu, tiểu tử ngươi thoạt nhìn thật thông minh, sao bây giờ lại giống như một tên thô lỗ vậy, ngươi không đề cập tới việc này không phải là được rồi sao? Ngươi cứ phải nói à?
"Ha ha ha Không sao không sao, người một nhà ăn cơm nào có những quy củ này, nào nào nào, tiểu Hà ngươi nếm thử trước một chút thịt chua ngọt mà dì ngươi làm đi." Bạch Chính Nguyên cười, gắp cho hắn một miếng.
Hà Thường Vũ nếm thử một miếng sau đó vừa cười vừa nói: "Ăn thật ngon, tay nghề của dì thật khéo!"
Trương Lâm cũng là không thể làm gì khác hơn ngoài giả vờ nở một nụ cười.
"Hàn Tuyết, nếu không thì ngày mai cùng ta trở về Linh Kiếm Phái đi, thuận tiện tu luyện ở Linh Kiếm Phái luôn, tuyệt đối làm ít mà hiệu quả nhiều hơn so với ở nơi này."
Hà Thường Vũ nhìn Bạch Hàn Tuyết nói.
"Không cần đâu, cảm ơn."
Bạch Hàn Tuyết lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Hà Thường Vũ cười cười không nói gì thêm, sau đó khung cảnh trở nên có chút gượng gạo.
Một bữa cơm không ai nói một lời nào hết.
"Như vậy đi"
Hà Thường Vũ suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Diệp Thiên Dật nói: "Diệp Thiên Dật, ta thấy ngươi cũng không phục, mà ngươi thì lại là bạn trai hiện tại của Hàn Tuyết, chú Bạch và dì cũng rất khó xử, như vậy thì chúng ta đọ sức một lần, để chú và dì lựa chọn xem Hàn Tuyết nên đi với ai."
Nói xong Hà Thường Vũ lấy ra một bình ngọc nhỏ để lên bàn.
"Đây toàn bộ đều là đan dược Trú Nhan Đan ngũ giai, dì, những Trú Nhan Đan này đủ để dung mạo trường tồn trăm năm rồi! Chú Bạch cũng có thể dùng, Hàn Tuyết thì càng không cần phải nói nữa."
"Chuyện này"
Trương Lâm có chút động lòng.
Sau đó hắn nhìn về phía Diệp Thiên Dật, khóe miệng cong lên khiêu khích: "Diệp Thiên Dật, ngươi có thể cầm ra cái gì? Hả? Để thiếu gia ta xem xem ngươi dựa vào cái gì mà xứng đôi với Hàn Tuyết!"
Sau đó, khóe miệng của Diệp Thiên Dật cong lên, duỗi tay một cái, hai viên thuốc trải ra ở lòng bàn tay, để ở bên cạnh bàn.
"Hai viên thánh phẩm thất giai Thiên Mệnh Đan, so được với một trăm viên ngũ giai đan dược của ngươi chứ?"
Hà Thường Vũ: ? ? ?
Bạch Hàn Tuyết: ? ? ?
Bạch Chính Nguyên: ? ? ?
Bạch Thiên Hạo: ? ? ?
Trương Lâm: ? ? ?
Làm sao mà hắn có thể thuận tay cầm ra hai viên thất giai đan dược được?
Trong khoảnh khắc đầu tiên, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là đồ giả, Diệp Thiên Dật chắc chắn đang nói dối, cái gì mà thất giai đan cơ chứ? Sự khác biệt chủ yếu giữa ngũ giai đan và thất giai đan cũng giống như sự khác biệt giữa Pháp Tắc cảnh và Luyện Thần cảnh cậy. Ví dụ cùng là loại đan dược có tác dụng như nhau, nhưng ngũ giai đan chỉ có thể bán với giá tám triệu, còn thất giai đan lại có thể bán với giá lên tới tám mươi tỷ! Đây chỉ là một phép so sánh ví dụ mà thôi, còn thật ra ngũ giai đan còn có thể có người bán nhưng thất giai đan thì tuyệt đối không có ai mang ra bán cả.
Theo truyền thuyết, viên đan có công lực mạnh nhất là thập giai đan, hay còn gọi là thần đan, nhưng nếu thực sự theo như cách nói của truyền thuyết đó, viên thất giai đan này đã là một viên đan dược có cấp khá cao rồi, nếu không nó cũng sẽ không ở trong tay Mộ Thiên Tuyết. Trong tay nàng chỉ toàn đồ cao cấp mà thôi.
Sau đó bọn họ cẩn thận thăm dò, mùi thuốc nồng nặc, linh lực kinh thiên động địa, linh lực trong toàn bộ căn phòng đều trở nên vô cùng mạnh mẽ, vượt xa cả uy lực của lọ thuốc của Hà Thường Vũ.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, có lẽ Bạch Hàn Tuyết thì đỡ hơn một chút vì chính nàng đã tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên Dật và Gia Cát Thanh Thiên ở cạnh nhau... thứ này nếu có liên quan đến Gia Cát Thanh Thiên cũng không có gì khó hiểu lắm.
Toàn bộ khuôn mặt của Hà Thường Vũ như bị tát cho bôm bốp, hắn ta nghĩ thứ hắn ta lấy ra là một thứ tốt, quả thực thì đúng là như vậy, nhưng so với Diệp Thiên Dật thì còn kém hơn rất nhiều!
"Hừ! Thất giai đan ta đây cũng có, chỉ có điều hôm nay ta không mang theo thôi.”
Hà Thường Vũ hừ lạnh nói.
Tất nhiên là có, trên người hắn cũng có, nhưng thật ra hắn không nỡ lấy nó ra! Sau đó, hắn ta suy nghĩ một lúc, và lấy ra một cây linh dược từ trong túi không gian của mình ra.
"Đây là cỏ tam sinh linh vật thiên địa Địa giai!"
Diệp Thiên Dật cười cười, đưa tay ra, trong tay hiện ra một đóa hoa ngũ sắc.
"Linh vật thiên địa Thiên giai có màu sắc rực rỡ, hoa ngũ sắc.”
Tất cả mọi người: "..."
Hà Thường Vũ: "..."
Chết tiệt!
Cái tên phế vật này, chết tiệt, hắn là thể loại ma quỷ gì vậy? Thân phận thực sự của hắn ta là gì vậy? Một tên vô danh tiểu tốt ở nơi nhỏ bé như thành Thánh Thiên Thủy này lại có thể lấy ra linh vật thiên địa Thiên giai sao?
Linh vật thiên địa Thiên giai chính là bảo vật trong Linh Kiếm Phái của hắn đó!