Thật ra, chênh lệch đúng là nhiều như vậy.
Cái khảo hạch này, hắn ta cấp cho mười người đầu tiên chút xíu chỗ tốt!
Người thứ mười chỉ có mười lăm viên sinh mạng căn nguyên, ngoài thứ hạng thứ mười là mười viên, nhất là ba ngàn tên sau cũng thì chỉ được năm viên!
Năm viên là cái khái niệm gì đây? Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ chỉ có thể sống được năm giờ! suy nghĩ một chút, Diệp Thiên Dật có thể sống một trăm giờ, ở trong mắt của bọn họ rốt cuộc hạnh phúc như thế nào.
Cũng không trách tại sao bọn họ lại trực tiếp xông về phía trước, trước mặt nguy hiểm như thế nào họ cũng không biết, nhưng bọn họ biết, có lẽ trực tiếp xông ra còn kịp, bởi vì như vị cường giả đó nói, nếu như may mắn, năm giờ là có thể rời đi, mặc dù chỉ là xác xuất, nhưng ít ra có xác xuất, bọn họ cũng không thể giống như trước cứ như vậy mà âm thầm tìm kiếm.
Nguy hiểm là có, nhưng không xông về phía trước nhất định là chết.
"Đa tạ."
Sau đó An Vũ Sương nói một câu với Diệp Thiên Dật.
Nàng biết, nếu như không có Diệp Thiên Dật, để xếp hạng trước mười nàng chắc không có cơ hội tiến vào, cho dù có, nhưng không chắc chắn!
Mà bây giờ, trước đây với thực lực của nàng may ra chỉ có thể đạt được mười giờ hoặc mười mấy giờ, bây giờ lại biến thành bảy mươi giờ, đây đúng là phải cảm tạ hắn.
"Này, ngươi chỉ biết nói cám ơn sao? bày tỏ cụ thể một chút đi chứ?"
Diệp Thiên Dật nói một câu.
An Vũ Sương sau đó lấy ra một món bảo vật.
"Đây là... "
Nàng lời còn chưa nói hết Diệp Thiên Dật đã cắt ngang.
"Đây là lễ vật tình yêu ngươi cho ta phải không? Vậy ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt, ngươi nói xem ngươi còn đặc biệt đưa ta một chiếc nhẫn. đây là nhẫn tình nhân sao? Của ngươi đâu? Hai ta cùng đeo đi."
Diệp Thiên Dật chuẩn bị đeo chiếc nhẫn lên.
An Vũ Sương: "... "
Cho nên nói, người này thật là bị dở hơi rồi? Nàng cũng phục rồi.
"Đây chỉ là một cái nhẫn không gian thôi, chẳng qua là bên trong cái không gian giới chỉ này có một cái tiểu thế giới, trong cái tiểu thế giới này có không ít thiên địa linh vật, ngươi không phải nói ngươi là một y sư sao? Bên trong có nhiều loại vật phẩm, ngươi có lẽ có thể sử dụng đến."
An Vũ Sương nói.
"À, như vầy sao? Có điều ngươi chớ giải thích, đây chính là tín vật đính ước của ngươi, ta nhận!"
Sau đó Diệp Thiên Dật đeo chiếc nhẫn vào trên tay mình.
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào thì nghĩ."
An Vũ Sương thật sự là bất đắc dĩ.
Chính là hắn nói chuyện thật tử tế, nghĩ xong thật sự là muốn cảm tạ một chút, sau đó lời hắn nói thật khiến cho nàng hận không thể bóp chết hắn.
"Cái này chính là ta nói đúng rồi, tín vật đính ước."
An Vũ Sương: "... "
Phù——
Nàng hít sâu một cái!
Là nàng quá nhiều năm không tiếp xúc với đàn ông trẻ tuổi bên ngoài sao? Chẳng lẽ bây giờ dân tình bên ngoài đều là như vậy?
Thật sự là bất đắc dĩ.
"Ừ, thật là đẹp."
Diệp Thiên Dật đeo xong còn nâng tay lên nhìn một cái.
An Vũ Sương: "... "
Nàng sau đó thẳng đi về phía trước.
"Chờ một chút, vợ ơi."
Diệp Thiên Dật đuổi theo.
An Vũ Sương: ???
Nàng dừng lại hỏi.
"Ngươi gọi cái gì?"
"Vợ chứ sao."
An Vũ Sương: "... "
Diệp Thiên Dật sau đó giơ ngón tay nói: "Nàng nhìn, tín vật đính ước ngươi cũng cho ta rồi, cũng cho thấy tấm lòng của ngươi đối với ta rồi, nhưng ta biết tính cách của phụ nữ, không quen biểu đạt mà, ta hiểu, ta giúp ngươi biểu đạt, ta nói ra rồi, còn dư lại ngươi cũng không cần gật đầu, dù sao thì việc tốt vô cùng như vậy, ngươi từ từ tiếp nhận là được, ngươi cũng không cần gọi chồng các kiểu làm gì, chờ lúc nào ngươi có thể gọi ra thì gọi, ta thì sao cũng được, ta có thể hiểu được tính cách của người con gái như ngươi."
Diệp Thiên Dật nói một tràng.
An Vũ Sương: ???
Cái này??
Phù——
Thứ người như vậy không cần để ý tới hắn, ngươi càng để ý tới hắn, hắn lại càng được nước lấn tới.
An Vũ Sương sau đó thẳng đi về phía trước.
"Chờ ta với vợ ơi, ngươi đi nhanh như vậy, ta làm sao bảo vệ ngươi được."
Diệp Thiên Dật khóe miệng nhếch lên một cái sau đó vọt tới.
Rất nhanh, mọi người đi tới một chỗ, lúc Diệp Thiên Dật và An Vũ Sương đến nơi này, bọn họ thấy được có chừng mấy chục ngàn người đang thủ ở chỗ này.
"Xem ra là người từ những cửa khác tiến vào, toàn bộ đều hội tụ đến bên này."
Diệp Thiên Dật nói.
Nhưng vừa nhìn một cái đã thấy năm sáu chục ngàn người, cảm thấy có chút khoa trương, ôi trời! Lúc tiến vào có bao nhiêu người, bây giờ chỗ này lại bao nhiêu người? Dĩ nhiên có lẽ còn có người còn chưa tới, nhưng... Phỏng đoán đây là đa số rồi?
Thay đổi suy nghĩ một chút trước khi bọn họ gặp gỡ nhau, hơn ba chục ngàn người chỉ còn lại năm ngàn người, thật cũng hợp tình hợp lý.
Tà Vương thấy một nhóm người lại lục tục tới, sau đó vội vàng bắt đầu tìm tung tích Diệp Thiên Dật.
Thật đúng lại để cho hắn tìm thấy được rồi!
Hắn tìm được Diệp Thiên Dật chủ yếu là bởi vì thấy được An Vũ Sương.
Hai ngày rồi An Vũ Sương cũng căn bản không có thời gian thay quần áo, cộng thêm khí chất của nàng quá nổi bật, sau đó Tà Vương nhìn thấy Diệp Thiên Dật đang ở bên cạnh nàng thì nhận ra ngay.
Cũng may hắn còn chưa có chết.
Tà Vương là thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới thời gian lâu như vậy, thật lo lắng hắn chạy mất rồi hoặc là chết rồi.
Dẫu sao Huyết Hoàng là cùng hắn ở chung với nhau, nhưng là bây giờ xem ra, tiểu tử này rất có bản lãnh.
Phía trước trên hư không, một cái đại điện to lớn hiện ra.
"Hiện tại là tình huống gì? Các vị vì sao bị vây ở chỗ này không cách nào tiến về phía trước?"
Một cường giả đi tới dò hỏi.
"Có thể đang đợi người đến đông đủ, hay là chờ một lực lượng rơi xuống đón chúng ta đi lên, mà nơi này là nơi cấm phi hành!"
Sắc mặt của cường giả kia cũng vô cùng cuống cuồng!
Khốn kiếp! Ở nơi này chờ ba giờ rồi, thật... Đợi thêm nữa bọn họ cũng sẽ chết!
Không sai!
Mặc dù cửa vào của bọn họ bất đồng, nguy hiểm trải qua cũng không giống nhau, nhưng là cuối cùng toàn bộ cùng rơi vào chung một kết quả, đó chính là dựa vào sinh mạng căn nguyên để sống!
Cường giả đó còn chưa nói xong, đúng như dự đoán, một cỗ lực lượng trực tiếp từ hư không rơi xuống, chính là cái đại điện đó từ hư không rơi xuống.
"Đại điện này hẳn là phó điện nhỉ?"
"Ừ, theo lý mà nói đúng là như vậy, dẫu sao trải qua nhiều nguy hiểm như vậy còn không gặp được bảo bối chân chính, theo lý mà nói hẳn là phó điện."
"Có lẽ cái phó điện trong tồn tại này chính là phương pháp để cho chúng ta rời đi! Mau! Hiện tại mở ra, nhanh lên đi!"
Có người thật đã không thể chờ đợi được nữa!
Đối với bảy phần người ở đây mà nói cũng chỉ có thể còn sống được mấy giờ, bọn họ có thể làm thế nào? Chỉ có thể tranh thủ thời gian!
Ngay tại lúc bọn họ đang cầu nguyện, trong đại điện này liệu có như trước đây tồn tại cả cửa sinh và cửa tử, cửa sinh là đi ra ngoài, cửa tử là lựa chọn tiếp tục đi xuống, nếu quả là như vậy, bọn họ nhất định phải lựa chọn cửa sinh, dẫu sao kỳ hạn còn sống không nhiều, bọn họ cũng không dám đánh cuộc.
Soạt soạt——
Sau đó nhóm cường giả nhân tộc, yêu tộc rối rít đi đến phía trên.
"Huyết Hoàng các hạ, tiểu tử kia lại đi đến nơi này?"
Tà Vương đi tới bên người Huyết Hoàng hỏi một tiếng.
Huyết Hoàng thản nhiên nói: "Do may mắn thôi."
Hắn dĩ nhiên không thể nào nói thật, nói không chừng có thể dùng hắn bức ra bí mật của tiểu tử kia.