Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 143 - Chương 143: Buổi Biểu Diễn Của Liễu Khuynh Ngữ, Người Phụ Nữ Tài Năng Nhất Đại Lục.

Chương 143: Buổi biểu diễn của Liễu Khuynh Ngữ, người phụ nữ tài năng nhất đại lục.
Chương 143: Buổi biểu diễn của Liễu Khuynh Ngữ, người phụ nữ tài năng nhất đại lục.

Dịch: Cỏ Dại Team

"Để ta sưởi ấm một chút trước đi."

Diệp Thiên Dật mỉm cười đểu cáng.

Bạch Hàn Tuyết; "..."

Bật điều hòa rồi, hơn nữa ngươi còn là một võ giả, có mà sợ lạnh cái rắm í! Đồ khốn!

Nàng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng tránh sang một bên, không có tiếp xúc với Diệp Thiên Dật, sau đó Diệp Thiên Dật dựa đầu vào vai nàng.

"Nàng đọc sách gì đó?"

Sau đó Diệp Thiên Dật hít hít mũi.

"Thơm quá."

Bạch Hàn Tuyết: "..."

Sau đó nàng ấy gấp quyển sách lại, kéo chăn trên người Diệp Thiên Dật xuống, sau đó nàng ấy quấn chăn quanh người người mình, tắt đèn ngủ đi, xoay người và nằm quay lưng lại với Diệp Thiên Dật.

"Ta đi ngủ đây."

Diệp Thiên Dật nhún vai, chui vào chăn của mình, rồi dựa sát vào người Bạch Hàn Tuyết, chăn bông ép vào chăn bông.

Bạch Hàn Tuyết: "..."

"Diệp Thiên Dật, ngươi đã hứa với ta rằng sẽ không chạm vào ta cho đến khi ta không đồng ý."

Bạch Hàn Tuyết lên tiếng cảnh tỉnh hắn.

"Ta không có đụng vào người nàng nha. Chúng ta vẫn cách nhau hai lớp chăn, hơn nữa ta cũng không cưỡng ép nàng được. Cảnh giới của nàng cao hơn ta rất nhiều. Ta nghe anh vợ nói hắn cũng không thể đánh lại nàng, vì vậy ta nào dám đụng vào nàng cơ chứ, nhưng mà... "

Diệp Thiên Dật đặt tay lên chăn bông của Bạch Hàn Tuyết, đặt lên người nàng, sau đó nói: "Nhưng nàng còn nợ ta một nụ hôn, nàng vẫn chưa trả lại cho ta đâu đó."

Bạch Hàn Tuyết quay lưng về phía Diệp Thiên Dật, hất tay Diệp Thiên Dật ra, nói: "Ta nợ ngươi khi nào?"

"Nàng quên rồi sao, lần trước nàng muốn hôn ta thì bị Gia Cát Tiền bối làm phiền, còn chưa hôn được mà."

Bạch Hàn Tuyết: "..."

"Vậy bây giờ nàng phải hôn ta một cái, hôn xong ta sẽ lập tức đi ngủ, không hôn thì đêm nay nàng đừng có mà nghĩ đến chuyện đi ngủ, he he."

Bạch Hàn Tuyết: "..."

Đồ lưu manh thối tha! Đồ cặn bã!

Nhưng……

Người yêu thì như vậy cũng là bình thường mà…

Nếu chỉ hôn lên má hắn thì thật ra cũng không có gì khó cho lắm, ít nhất hiện tại nàng cũng khá hài lòng với Diệp Thiên Dật.

"Vậy thì ngày mai ngươi đi cùng ta đến một buổi hòa nhạc."

"Buổi hòa nhạc? Buổi hòa nhạc nào?"

"Buổi biểu diễn của Liễu Khuynh Ngữ, người phụ nữ tài năng nhất đại lục."

Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu, hắn cũng có chút ấn tượng về cái tên đó.

Tại sao lại có ấn tượng ư? Bởi vì Liễu Khuynh Ngữ này thật sự vô cùng xinh đẹp, lại còn là một ngôi sao nổi tiếng, đương nhiên công việc chính của nàng ấy không phải là một ngôi sao, nhưng nàng ấy quá tài năng, thích làm thơ và vẽ tranh, thơ và tranh của nàng ấy rất nổi tiếng khắp đại lục và thậm chí còn được đưa vào sách vở. Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng thành tựu của nàng không hề thua kém gì các bậc danh nhân của thế hệ lớn tuổi, vào dịp kỉ niệm sinh nhật năm ngàn năm của tổ tiên Thiên Cơ Các, một trong bốn đại tiên môn sáng lập nơi đây, nàng cũng là một trong những người được mời về làm lễ giỗ tổ đó. Và đã làm ra một bài thơ tuyệt vời, và sau đó nó trở nên nổi tiếng khắp thế giới.

Lúc rảnh rỗi, nàng cũng thích sáng tác và viết nhạc, thỉnh thoảng đăng vài bài hát lên mạng và trở nên nổi tiếng, ngoài ra nàng còn được sinh ra trong một gia đình có truyền thống dòng dõi thư hương, xinh đẹp nho nhã và thanh lịch, nàng từng được mệnh danh là con dâu quốc dân. Thi thoảng nàng sẽ đến dự buổi hòa nhạc của một số ngôi sao với tư cách khách mời, tất nhiên họ đều là bạn bè thân thích của nàng.

“Ta tưởng Liễu Khuynh Ngữ không tổ chức buổi hòa nhạc chứ nhỉ?” Diệp Thiên Dật nói.

"Ừm... nhưng lần này là Liễu Thiển Thiển, em gái của Liễu Khuynh Ngữ tổ chức buổi hòa nhạc. Nàng ấy tới đó với tư cách là khách mời, cũng có thể coi như là lần này hai chị em họ cùng nhau tổ chức buổi hòa nhạc."

"Thì ra là vậy, ừm, nàng có thể quay sang đây nhìn ta mà nói chuyện không?"

Bạch Hàn Tuyết: "..."

"Ngươi bị hôi miệng, ta không chịu được."

Diệp Thiên Dật; "..."

Tên ngốc này. Còn dám trêu chọc nàng sao?

Liễu Thiển Thiển là em gái ruột của Liễu Khuynh Ngữ, nàng ấy cũng là một ngôi sao thực sự và nàng ấy rất tài năng, cả hai chị em đều vô cùng xinh đẹp hơn nữa thân thế cũng vô cùng lợi hại.

"Tại sao bọn họ lại đến thành Thánh Thiên Thủy này để tổ chức buổi hòa nhạc nhỉ? Nơi hoang vu hẻo lánh này mà bọn họ cũng để mắt tới sao?"

"Ngươi còn nhớ ta đã nói với mọi người…. Bỏ tay ra khỏi người ta!”

Khi Bạch Hàn Tuyết đang nói được nửa chừng, nàng cảm thấy có một bàn tay thò vào trong chăn của mình...

"Hehe ..." Diệp Thiên Dật lúng túng gãi đầu.

"Ta đã từng nói trong vòng hai ngày nữa, một số thiên tài từ các gia tộc lớn và các môn phái lớn sẽ đến tứ đại học viện ở tạm vài hôm. Lí do tại sao họ lại đến đây hiện tại ta cũng không biết chắc chắn. Cũng có thể chị em nhà Liễu Khuynh Ngữ cũng tới đây vì chuyện này."

Diệp Thiên Dật khẽ cau mày.

"Tại sao vậy?”

"Khả năng cao là một bảo vật thiên địa linh khí nào đó sắp ra đời, hoặc cũng có thể là di tích của một người quan trọng nào đó mở ra."

Diệp Thiên Dật gật đầu: "Cũng có khả năng là vậy, vậy thì phải hôn một cái đã."

Bạch Hàn Tuyết: "..."

Làm thế nào mà người này có thể lật câu chuyện nhanh còn hơn lật bánh tráng như vậy?

"Vậy ngươi đi theo ta."

"Được rồi, nàng thích nàng ấy không?"

"Ừ, ta rất yêu thích Liễu Khuynh Ngữ."

Điều này khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy khá bất ngờ, hiếm có khi nào chính miệng Bạch Hàn Tuyết nói ra là nàng ấy yêu thích cái gì, điều này cũng đủ cho thấy Liễu Khuynh Ngữ có sức hút đến nhường nào.

"Được thôi! Ta sẽ đi cùng nàng, vậy thì nàng phải hôn ta một cái."

Diệp Thiên Dật nuốt nước miếng, chết tiệt thật, sao hắn lại có thể không có tiền đồ gì hết thế này? Mới chỉ thế thôi mà đã đờ đẫn hết cả người và chảy nước miếng tong tỏng thế này?

Bạch Hàn Tuyết bất lực đảo mắt nhìn Diệp Thiên Dật sau lưng, sau đó chậm rãi xoay người, cái quay người này mang theo mùi thơm ngào ngạt khiến hắn ta thực sự say rồi, mặt mũi đỏ bừng, nhưng xung quanh rất tối không thể nào nhìn rõ mặt đối phương.

“Mặt đâu.” Bạch Hàn Tuyết bất lực nói, và Diệp Thiên Dật mỉm cười, hướng mặt về phía nàng.

Bạch Hàn Tuyết nhắm mắt lại, chậm rãi đi tới, cứ coi như là mình đang ăn thịt heo đi, cũng không có chuyện gì to tát cả.

Tuy nhiên ngược lại Diệp Thiên Dật vẫn đang chờ đợi trong sự lo lắng, sốt ruột một giây, hai giây.. mười giây trôi qua rồi, sao nàng ấy vẫn chưa hôn hắn ấy? Sau đó hắn ta quay đầu lại, và rồi ...

Môi của hai người đã chạm vào nhau.

Bình Luận (0)
Comment