Lời nói này của Diệp Thiên Dật khiến tất cả mọi người đều sững sờ không nói nên lời.
Sao lại có một tên ngốc đến vậy?
Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì cũng có thể hiểu được.
Phải, mọi người dù sao thì cũng phải chết, vậy trước khi chết thỏa mãn cái miệng một chút chắc cũng không vấn đề gì nhỉ?
Nhưng mà quả thực vẫn là một tên ngốc.
Ngươi không nói, ngoan ngoãn thì thế nào cũng sẽ là người chết cuối cùng, thậm chí nói không chừng hắn còn có thể tha cho, suy cho cùng lão giả đó cũng nói rồi, dường như lão khá thích hắn, nhưng tên tiểu tử này lại nói như vậy thì làm sao có thể tha cho hắn được?
An Vũ Sương: “……”
Không phải, ngươi có Không Huyễn Thạch cũng không được chọc giận lão giả đó như vậy, hắn hiển nhiên sẽ trở thành vua của cả Hoang Cổ Thương Khung này, ngươi chọc giận hắn như vậy, vậy thì cả Hoang Cổ Thương Khung này sẽ không còn chỗ trốn nữa rồi!
An Vũ Sương lắc đầu.
Hắn vẫn còn quá trẻ, tuổi tác quá nhỏ rồi, vốn không chín chắn chút nào, phải, hắn quả thực rất lợi hại, nhưng hắn cũng quá trẻ tuổi rồi, có đôi lúc thật sự rất ấu trĩ, rất trẻ con.
Lão giả kia đứng đó, hiển nhiên cũng bởi lời nói của Diệp Thiên Dật làm hắn ngẩng ra.
“Ha ha ha.”
Lâu sau, hắn bình thường lại, ngẩng đầu lên trời cười to.
“Ồ, ngươi không thoải mái à? Rồi sao?”
Lão giả đó nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Những người khác cũng thở dài.
Bây giờ, tất cả sự chú ý của cường giả đó đều đặt trên người Diệp Thiên Dật rồi, hoặc cũng có thể cho bọn họ tranh thủ chút thời gian.
“Sau đó…”
Diệp Thiên Dật cười lạnh.
Bây giờ hắn có Thẻ Vô Địch, cho nên hắn sẽ không sợ bất cứ chuyện gì.
“Sau đó có thể ngươi sẽ xong đời rồi, vừa mới sống lại, ông đây sẽ cho ngươi chết lại lần nữa.”
Diệp Thiên Dật cúi đầu bật lửa châm điếu thuốc, sau đó phả ra một vòng khói.
Mọi người:???
“Được thôi, vậy bổn tọa xem thử, một Thần Hư cảnh nhỏ bé như ngươi, rốt cuộc làm bổn tọa chết ra sao!”
Hắn lại cảm thấy có chút thú vị.
“Vậy ngươi nhìn cho kĩ.”
Xì xì xì.
Diệp Thiên Dật hội tụ một sức mạnh sấm sét khủng khiếp, chỉ có uy lực của Thần Hư cảnh, sau đó sấm sét kia xông về phía lão giả đó.
Lão giả vẫn đứng đấy không hề động đậy, thậm chí không có ý định bỏ chạy.
Nực cười, hắn là Thần Chí Cao, tuy bây giờ chỉ có tu vi Vạn Cổ Chí Tôn, nhưng cũng không cần phải phòng ngự võ kĩ của một Thần Hư cảnh! Đó há chẳng phái rất mất mặt sao?
Sấm sét đụng phải hắn, hắn vẫn cứ không hề động đậy.
Chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều hoang mang.
Ngốc à!
Bọn họ vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục sống thì hay hơn.
Còn bây giờ, ngạc nhiên hơn hết lại là lão giả đó.
Chuyện gì vậy?
Sức mạnh sấm sét ban nảy tên tiểu tử đó giải phóng tại sao lại khiến hắn có chút đau đớn? Quái lại!
Phải rồi!
Có lẽ là bởi cơ thể này.
Thân thể này dù sao cũng là của người khác, cho dù tu vi bây giờ đã đạt đến mức cao như thế, nhưng có lẽ phải cần thời gian thích nghi.
Không đúng!
Lúc nãy những Thái Cổ Thần Vương cảnh khác cũng giải phóng sức mạnh với hắn nhưng tại sao lại không có cảm giác đau như vậy?
“Chỉ thế thôi mà ngươi cũng muốn giết bổn tọa?”
Hắn cười lạnh một tiếng.
“Không Huyễn Thạch, hắn có Không Huyễn Thạch! Hắn chính là người đó! Các vị, ta biết vì sao hắn không sợ rồi! Bởi vậy nên hắn mới có thể ở đây nói lời dư thừa, chúng ta sẽ chết, còn hắn thì không.”
Một cường giả lúc này đột nhiên nhận ra điều này!
Đây không phải là người đó sao?
“Cái gì! Là hắn sao?”
“Không sai, chính là hắn! Hắn chính là người đấu giá Không Huyễn Thạch ở Vương Thành của Thất Trùng Thiên, các vị, mau, mau cướp Không Huyễn Thạch từ hắn lại, cướp được Không Huyễn Thạch của hắn chúng ta có thể sống sót chạy khỏi đây, chắc chắn hắn đã định vị một vị trí nào đó ở bên ngoài rồi, dùng Không Huyễn Thạch hắn đã định vị là có thể chạy ra ngoài rồi!”
Soạt.
Diệp Thiên Dật vẫn muốn tiếp tục thăm dò Thần Chí Cao này, nhưng trong nháy mắt, xung quanh bốn phương tám hướng hơn ngàn vạn cường giả xông về phía hắn.
Đúng là không có bất kì do dự nào, thứ nhất, nếu như Không Huyễn Thạch thật sự ở trong tay hắn, thì đây là cơ hội sống duy nhất của bọn họ! Nếu không thì, bọn họ cũng không thể nào đánh qua vị Thần Chí Cao này, bọn họ buộc phải cướp!
Thứ hai, bọn họ buộc phải nhanh một chút, không được có bất kì do dự nào, bởi vì nếu hắn có Không Huyễn Thạch, vậy thì hắn có thể trong chốc lát lợi dụng Không Huyễn Thạch để chạy!
Chả trách! Chả trách dường như có vẻ không hề hoảng hốt, chả trách thậm chí còn dám chửi mắng Thần Chí Cao, hóa ra là hắn có Không Huyễn Thạch.
Trong lòng Diệp Thiên Dật cảm thán một hơi.
Nói thật lòng, vốn dĩ mục tiêu của hắn chỉ có mỗi Thần Chí Cao, là bọn họ cứ muốn chết…
Đây có lẽ là bản tính con người.
Thần Chí Cao đó chau mày!
Không Huyễn Thạch?
Lại có người có thể có Không Huyễn Thạch?
Vậy tiểu tử này hôm nay giết không chết rồi.
Sau đó hắn xem cảnh tượng này như xem kịch.
Bởi vì trong mắt hắn, tất cả chỉ là giun kiến, hắn có thể khiến những người này chết bất cứ lúc nào, tiếp tục xem bọn họ giãy giụa trước cái chết, há không hay hơn sao?
Nhưng mà chưa đến một giây sau, mọi người đều ngơ ngác.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, Diệp Thiên Dật sẽ bỏ chạy ngay lập tức, nhưng lại không, hắn không chạy.
Tình huống gì thế này?
“Ồ? Lẽ nào thật sự là Huyền Thiên Thánh Khí?”
Lão giả đó chau mày.
“Một đám phế vật, ông đây không chọc các ngươi, các ngươi lại chọc vào ông đây!”
Diệp Thiên Dật chau mày, sau đó đổi một tấm thẻ Linh Lực Vô Hạn.
“Không gian bộc phá!”
̀m.
Không gian rộng lớn mà họ đang đứng bộc phát.
Khi khói bụi tan đi hết…
“Cái gì!”
Lần này đến lượt Thần Chí Cao kinh ngạc rồi!
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chín phần trong hơn ngàn cường giả xung quanh Diệp Thiên Dật nằm trên mặt đất nôn ra máu, bị thương nghiêm trọng.
Mọi người:???
Nếu hắn có thể phòng ngự được sức mạnh này, là do hắn có sức mạnh phòng ngự rất lớn, vậy hắn dựa vào gì mà có thể khiến nhiều cường giả bị thương như vậy? Cho dù ngươi có đủ sức mạnh gây tổn thương được, thì cũng chỉ làm bị thương được một hai người chứ sao có thể làm bị thương nhiều người đến vậy?
“Đúng là một tên tiểu tử khiến người ta không thể hiểu được!”
Thần Chí Cao đó thầm kinh ngạc.
“Cút sang một bên!”
Diệp Thiên Dật đi thẳng đến chỗ Thần Chí Cao, trước mặt mấy người đứng đó bị Diệp Thiên Dật hét một tiếng.
Ực ực.
Những người đó nuốt nước bọt, đúng là trong vô thức nhường đường cho Diệp Thiên Dật.
“Tiểu tử, lẽ nào ngươi vẫn nghĩ rằng sức mạnh của bổn tọa sẽ không giết chết ngươi?”
Thần Chí Cao nheo mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Bốp.
m thanh thánh thót của cái bạt tay khiến mọi người đều run sợ trong lòng.
Chuyện này?
Bọn họ dụi mắt, hắn… hắn hắn hắn lại dám tát vào mặt Thần Chí Cao?