Dịch: Cỏ Dại Team
Thật ra việc này cũng không phải Thi Gia Nhất không công bằng đâu, mà thực lực của Họa Thủy có thể nằm trong top hai mươi của học viện, lại còn là học sinh mới nữa, nhưng mà nàng lại không thích học, nên Lý Bác Nhân tự mình tìm Thi Gia Nhất để nàng mở cửa sau, để Họa Thủy thành tích học tập quá kém này có thể vào được lớp trung cấp, kết quả là nàng bán đáp án cho nàng ấy, chuyện này cũng không có vấn đề gì quá to tát, bởi vì thực lực là quan trọng nhất, vậy cái tên Diệp Thiên Dật này... Nhưng mà cảm giác cũng không giống như học thuộc đáp án nhỉ?
"Nề, ngươi bán đáp án cho Diệp Thiên Dật đấy à?"
Thi Gia Nhất đi đến sau lưng Họa Thủy nhỏ giọng hỏi.
"Không."
"Kỳ quái..."
Mười giây sau, Diệp Thiên Dật đứng lên.
"Nữ Vương đại nhân, ta nộp bài thi."
Những học sinh đang vùi đầu mới làm đến câu thứ ba thứ tư nhao nhao ngẩng đầu.
Mẹ nó? Bọn họ còn chưa làm xong một phần hai mươi, không đến một phút ngươi đã nộp bài thi rồi?
Nhưng mà bọn họ đều cho rằng Diệp Thiên Dật điền bừa.
Thi Gia Nhất cầm bài thi trong tay.
"Ta đi ra ngoài hút điếu thuốc ha."
Sau đó Thi Gia Nhất chấm qua một lần.
Đúng hết...
Đậu xanh.
Cuối cùng Thi Gia Nhất chấm xong tất cả bài thi.
"Bây giờ ta tuyên bố kết quả, có hai người đạt điểm tuyệt đối, Họa Thủy và Diệp Thiên Dật."
Woww——
Những người lúc nãy nghĩ Diệp Thiên Dật điền bừa đáp án đề ngớ người.
Tình huống gì đây?
Thi Gia Nhất và Họa Thủy cũng có chút ngơ ngác, chẳng lẽ Lý Bác Nhân lại vụng trộm đưa đáp án cho Diệp Thiên Dật sao??
Diệp Thiên Dật thầm cảm thán hệ thống này thật là bá đạo.
Chia lớp xong, oan gia ngõ hẹp Diệp Thiên Dật và Họa Thủy vẫn cùng một lớp, còn trở thành bạn ngồi cùng bàn nữa chứ! Họa Thủy cực kỳ khó chịu, mình và hắn thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Hôm nay cũng không có tiết học nào nữa cả, sau đó Diệp Thiên Dật vội vã mang tấm vé lấy được từ chỗ Bạch Hàn Tuyết mang về cho thần tiên tỷ tỷ.
Bạch Hàn Tuyết cũng đã gặp qua Mộ Thiên Tuyết ở buổi biểu diễn lầ trước, sau khi hai người xác nhận quan hệ yêu đương nàng cũng đã hỏi qua Diệp Thiên Dật chuyện liên quan tới nàng, hỏi vì sao nàng lại gọi hắn là chồng, Diệp Thiên Dật chỉ trả lời qua loa, nhưng Bạch Hàn Tuyết không tin tưởng mấy, nhưng mà cũng không có gì chứng cứ, cho nên cũng mặc kệ hắn thôi.
Mộ Thiên Tuyết thì đang đi đi lại lại quanh quẩn trong nhà, rất khó chịu, vì cái gì?
Vì cái áo chip mà nàng thích nhất không tìm thấy?
Diệp Thiên Dật dùng chìa khoá mở cửa ra nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết đang đứng trong phòng khách phát ngốc.
Cũng không phải ngẩn người, mà Mộ Thiên Tuyết đang suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã để cái áo của mình ở đâu, nhưng nghĩ làm sao cũng không nhớ ra, đương nhiên là nàng không thể ngờ được, cái áo lót kia đang nằm trong nhẫn không gian của Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật vẫn muốn tìm cơ hội tìm lúc nào đó len lén trả lại cho nàng, thế nhưng mà Diệp Thiên Dật thật nhiều lần quên mất trong nhẫn không gian của mình còn có thứ này nữa...
Cái áo lót kia cũng được dùng vạn năm băng tằm tạo nên, rất quý hiếm, mặc rất dễ chịu, nhưng tìm mãi mà tìm không được.
"Vợ ơi ngươi đang làm gì đấy?"
Diệp Thiên Dật đi vào thấy Mộ Thiên Tuyết như thế thì nghi ngờ hỏi.
"Không có việc gì, ngươi tan học trở về rồi?"
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: "Ừm, tối nay có cái buổi hòa nhạc, ngươi đi không?"
Nói xong Diệp Thiên Dật đưa tấm vé cho nàng.
"Buổi hòa nhạc?"
"Chính là đại minh tinh tổ chức chương trình ca hát, có rất nhiều rất nhiều người xem nhau đến xem, rất náo nhiệt."
"Được!" Mộ Thiên Tuyết gật gật đầu.
"Nhưng mà chắc là ngươi đi một mình đi, bởi vì ta..."
Diệp Thiên Dật nói đến một nửa thì hơi dừng một chút, nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Ta muốn tu luyện, nên không đi với ngươi nữa, buổi hòa nhạc cũng là một chỗ rất vui của nhân loại chúng ta đấy, ngươi đi xem một chút không có gì không tốt."
"Được."
Diệp Thiên Dật nghĩ hội trường buổi hòa nhạc lớn như vậy, chắc là bọn họ cũng không đụng phải nhau đâu nhỉ? Hắn còn phải ngồi cùng với Bạch Hàn Tuyết nữa mà.
"Địa chỉ có ghi trên vé ấy, cũng sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó ngươi cứ đi theo mọi người vào thôi, nhìn người khác xét vé như thế nào ngươi cũng học theo bọn họ là được, trên vé có ghi vị trí cố định, ngươi tìm đúng vị trí của mình là được."
Mộ Thiên Tuyết gật gật đầu.
"Vậy ta đi trước ha! Khuya về nhà ta làm đồ ăn cho ngươi."
Diệp Thiên Dật nói xong rồi đi luôn.
Một bên khác, Bạch Hàn Tuyết chờ Diệp Thiên Dật ở cổng học viện, Diệp Thiên Dật chạy tới.
"Đi thôi."
"Nè."
Mộ Thiên Tuyết đem một tấm vé cho Diệp Thiên Dật.
"Ồ, còn là vé ở hàng trước nữa sao."
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua.
"Ừm, nhờ người mua, bạn của ngươi đâu? Không đi cùng sao?"
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Không được không được, nàng không đi cùng, hai chúng ta đi với nhau vui hơn, không bị người khác quấy rầy, đúng không?" Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười một tiếng.
"Nữ? Có phải cô gái xinh đẹp hôm nữa không?"
Diệp Thiên Dật; "..."
"Không phải, làm sao có thể, ta thề, là nam."
"À đúng rồi, vé của hắn là ngồi ở bên cạnh ta."
Diệp Thiên Dật? ??
Diệp Thiên Dật hoài nghi nhân sinh! Không phải chứ??
Hệ thống u Thần à, sao ngươi lại mất linh rồi!
Hệ thống u Thần biểu thị ta rất linh mà, mấy cô em xinh đẹp này đều ngồi bên cạnh ngươi, không phải là một chuyện tốt sao? Đây chảng phải là hi vọng của đám đàn ông hay sao?
"Ting u Thần kích phát, giá trị cuồng ngạo +70000."
Kích phát, kích phát cái quần què ấy!
"Cái kia… vợ à, có chuyện ta phải làm sáng tỏ với ngươi một chút, đúng vậy, ta đúng là đã đưa vé cho một cô gái... Chính là cô gái xinh đẹp hôm trước."
Bạch Hàn Tuyết: "Ta biết ngay mà."
"Không không không, ta không phải cố ý lừa gạt ngươi đâu, ta là sợ ngươi hiểu lầm thôi."
"Không cần giải thích, giải thích thế nào đi nữa, thì lời nói của một tên sở khanh như ngươi ta cũng tin không nổi, đi thôi."
Sau đó Bạch Hàn Tuyết bước đi.
Diệp Thiên Dật túm tóc, đây là chuyện gì thế này!