Bụi lắng xuống, người phía Dược Thần Sơn đều chết hết.
Chấn động thế nhân!
“Chuyện này?”
Những cường giả bên trong Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông đều ngây ra, họ không biết nên nói gì lúc này.
Trời ơi!
Đây là gì thế này?
“Ô, vẫn chưa chết à?”
Bọn họ đều cho rằng Bán Thần đó đã chết, nhưng hắn vừa động, Diệp Thiên Dật đã phát hiện ra ngay, hắn lập tức vụt qua.
“Thật đáng tiếc, ngươi là người thảm nhất trong bọn họ.”
Diệp Thiên Dật bất lực lắc đầu.
“Sao lại nói như vậy?”
Nhũng người khác đều chết trong chớp mắt, còn hắn vẫn chưa chết, hắn sẽ là người chịu cái chết đau đớn nhất.
Đây là Bán Thần duy nhất bị đánh bay đến vùng rìa, còn các Bán Thần khác đều bị vùi xuống dưới lòng đất, cũng có thể nói là, Bán Thần này bị thương ít nhất, cho nên, hắn vẫn còn sống cũng là việc dễ hiểu.
Tuy là hắn còn sống, nhưng người trực tiếp bị sức mạnh của Thí Thần Đại Pháo đánh trúng, thì chắc chắn không sống được, nhìn tịnh trạng của người này là biết thôi.
Vì có đôi mắt thương sinh, Diệp Thiên Dật có thể nhìn ra được tình trạng của hắn, nếu ví hắn là BOSS trong game, đó chính là đang trong tình trạng cuồng nộ, nói đơn giản dễ hiểu, nghĩa là đã đi vào con đường chém giết điên cuồng.
Nhưng thực tại thì không như trong trò chơi, trong trò chơi, BOSS đi vào con đường cuồng nộ là do bạo tẩu, còn ở trong thực tại, ngươi bị trọng thương sắp chết, ngươi đánh nhau thế nào?
Mọi người nhìn thấy có Bán Thần không bị giết, trong lòng cảm thấy có hơi bình tĩnh lại.
Cũng không tính là quá ghê gớm đúng không?
Diệp Thiên Dật đứng ngay cạnh bên hắn.
“Tha... Tha cho ta một mạng.”
Bán Thần vất vả mở to mắt cầu xin Diệp Thiên Dật.
“Tha cho ngươi một mạng?”
Diệp Thiên Dật có hơi do dự.
Sau đó hắn ngưng tụ một luồng sức mạnh trong tay, đánh ngay vào đầu hắn, một chiêu đoạt mạng, (chết không kịp ngáp.
Hức!——
Một vài người hít một hơi
Tuy rằng Tông chủ Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông đôi lúc rất vô liêm sỉ, đôi khi đi quá giới hạn, nhưng hắn cũng rất hiểu thế nào gọi là thủ đoạn độc ác.
“Ta làm thế này cũng gọi là cảm thông cho ngươi, dù sao ngươi cũng phải chết trong đau đớn, chi bằng ta trực tiếp tiễn ngươi lên đường.”
Diệp Thiên Dật nói.
Mọi người: “......”
Chết tiệt!?
“A Di Đà Phật, Tông chủ quả thật mềm lòng.”
Đường Tam Táng chắp tay nói một câu.
Khóe miệng mọi người giật giật,
“Bà mẹ ngươi, người đã giết chết rồi còn mềm lòng cái gì?”
Sau đó Diệp Thiên Dật mới nói: “Các ngươi dọn dẹp chiến trường một chút đi, các Thái Cổ Thần Vương cảnh khác cùng ta đi đến Dược Thần Sơn.”
“Vâng!”
Nghe Diệp Thiên Dật nói xong, mọi người đều sững sờ.
“Chết tiệt! Cái tên Diệp Thiên Dật này còn muốn đi đến Dược Thần Sơn làm gì? Không phải muốn phản công Dược Thần Sơn đó chứ?”
“Mẹ nó! Nhìn vẻ mặt này của hắn hình như đúng vậy thật, người này có phải điên rồi không?”
“Trừ phi... Đại Pháo này của hắn còn có thể dùng một lần nữa.”
“Tin mới nhất, nhà họ Dao phía bên Dược Thần Sơn đang phát động tấn công nhà họ Dược và nhà họ Diêu.”
“Gì?”
“......”
Phía còn lại, Diệp Thiên Dật mang theo cường giả và Đại Pháo vội vàng chạy qua Dược Thần Sơn.
“Không!”
Diêu Bích Liên nhìn thấy cảnh này thì lớn tiếng kêu lên.
Tần Hạo hai tay nắm chặt đứng bên cạnh.
“Tại sao? Tại sao?”
Hắn chỉ có thể hỏi bản thân mình.
Chuyện này rốt cuộc là do đâu?
Đều là người đến từ hạ vị diện, thậm chí hắn đã ở Chúng Thần Chi Vực ngay từ đầu, hắn vừa đến đã được tiếp nhận sự bồi dưỡng từ những tài nguyên đỉnh cao nhất, còn Diệp Thiên Dật thì sao?
Dù là ở hạ vị điện hắn mạnh hơn mình, nhưng ngay cả Chúng Thần Chi Vực hắn cũng chưa từng đến, tại sao vậy chứ?
Bây giờ hắn đã làm gì? Bây giờ hắn có thể làm được gì? Những việc này đều quá sức tưởng tượng.
Tuy đây không phải là sức mạnh của bản thân Diệp Thiên Dật, nhưng lại là thế lực thuộc về hắn, hơn nữa còn là thế lực hắn một tay đoạt được.
Bất lực, cảm giác vô cùng bất lực.
Giờ bọn họ thậm chí còn muốn đi tấn công Dược Thần Sơn, việc này có nghĩa là hắn có sức mạnh đủ để chiếm Dược Thần Sơn, vậy thì... chỗ dựa lớn nhất của mình sẽ không còn nữa.
Không được! Hắn phải đi đến Thượng Vực.
“Anh Hạo, chúng ta nên mau chóng trở về Dược Thần Sơn thôi.”
Diêu Bích Liên nắm lấy cánh tay Tần Hạo.
Tần Hạo khẽ lắc đầu: “Không thể về Dược Thiên Sơn được nữa, về cũng chết. Bây giờ việc ngươi có thể làm là mau chóng báo việc này cho cha ngươi, dặn bọn họ nhanh chóng chạy đi, đừng tìm cách đối kháng. Nếu không, kết quả sẽ giống như những người này mà thôi.”
“Nhưng... Nhưng... Những người còn lại của nhà họ Dược và nhà họ Diêu cũng không yếu, còn mạnh hơn cả đám người này cộng lại.”
Tần Hạo nói: “Đại Pháo bị bọn họ đem theo qua bên đó rồi, trừ khi có thể giải quyết được khẩu Đại Pháo đó, không thì chết chắc.”
Rõ ràng hắn muốn bỏ rơi cả Dược Thiên Sơn và Diêu Bích Liên, nói ra những lời này, đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
“Hạ Vực sắp đổi chủ rồi.”
Y Hạo Thiên thở dài một tiếng.
“Đúng, đổi chủ rồi.”
Một cường giả khác cũng thở dài một tiếng.
“Nếu như Dược Thần Sơn cũng bị Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông chiếm, thêm những việc xảy ra hôm nay và cả trước đây nữa, thì cho dù có đủ khả năng chống lại Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, bọn họ cũng tuyệt đối không dám động thủ.”
Y Hạo Thiên gật đầu.
“Ừm, vậy nên chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông này sẽ trở thành bá chủ của Hạ Vực, ít nhất thì bọn họ làm gì, cũng không có ai dám chống đối, không thể ngăn sự phát triển của họ lại.”
Nhưng cũng may là Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông và cả Diệp Thiên Dật này đều không có dã tâm quá lớn, từ trước đến giờ chỉ khi nào người khác khiêu khích bọn họ, bọn họ mới động thủ.”
Dược Thần Sơn...
“Dao Hải, ngươi thật là to gan, ngươi vậy mà dám đến đây tấn công nhà họ Dược và nhà họ Diêu, ai cho ngươi dũng khí này?”
Cha của Diêu Bích Liên- Diêu Đại Ngưu giận dữ chỉ vào Dao Hải.
“Ai cho bổn gia chủ dũng khí... Diêu Đại Ngưu, không lẽ gan này là do các ngươi cho bản tôn sao?”
Dao Hải cười lên một tiếng.
“Hahaha, ngươi cho rằng nhà họ Dược và nhà họ Diêu chỉ có thể phái ra bao nhiêu đây cường giả thôi sao? Đây là lực lượng mà các ngươi dám dùng để đến đây gây sự sao? Đúng là cực kỳ nực cười. Dao Hải, ngươi cũng không còn trẻ nữa, sao có thể làm ra những hành động ấu trĩ như trẻ con thế này?”
Diêu Đại Ngưu lạnh lùng hừ mũi.
Ngay lúc này, một cường giả chạy đến phía sau Diêu Đại Ngưu, nói gì đó bên tai hắn.
“Cái gì?”
Chiến Phủ trong tay Diêu Đại Ngưu run lên, suýt chút nữa là rơi xuống đất.
Mặt hắn đầy vẻ không thể tin được.
“Ngươi nói thật sao?”
Diêu Đại Ngưu nghi ngờ hỏi lại.
“Là... là thật!”
Dao Hải cau mày.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Gia chủ... phía trước truyền tin về, cường giả tấn công Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, toàn bộ..... không còn người nào sống sót.”
Dao Hải:???
Không sai!
Đến cả Dao Hải cũng ngây người.
Qua mấy giây sau...
“Ha ha ha...”
Hắn bắt đầu cười lớn tiếng.
Diệp Thiên Dật này, quả thực đáng sợ! Lão tử cài con gái đến cạnh hắn quả nhiên không sai chút nào.
Tâm trạng hắn cực kỳ khoan khoái, hắn đưa mắt nhìn những người kia.
“Bây giờ các ngươi chạy vẫn còn kịp, trễ hơn nữa sẽ không còn cơ hội nữa đâu đấy!”