Đám người Kiếm Tam Sí không có lí do gì để nghi ngờ, đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của họ. Dù cảnh giới của Diệp Thiên Dật không cao nhưng hắn là kẻ có bản lĩnh!
Trốn đi vẫn dễ dàng hơn nhiều.
Nếu mà ngươi dễ dàng loại được bọn họ quá mới là lạ.
Tuy rằng hắn cảnh giơi skhoong cao, nhưng mà tự nhiên họ cứ có cảm giác, càng khó để loại được hắn mới càng là bình thường.
“Ta cũng không tin. Ở cái nơi bé như lỗ mũi không dùng nổi sức mạnh của thuật không gian này, hắn có thể trốn đi đâu chứ?”
Kiếm Tam Sí hừ một tiếng.
Bình tĩnh, không cần vội!
Ngươi có trốn chỗ nào đi nữa thì vài phút nữa đồng hồ hiển thị vị trí, ngươi trốn đằng trời.
“Tất cả các ngươi, san bằng đống tuyết này cho ta, để ta xem hắn trốn kiểu gì. Cẩn thận đấy, hắn có thể đã đặt bẫy từ trước.”
Dứt lời, Kiếm Tam Sí dang rộng hai tay.
“Vạn kiếm quy tông!”
Vù-
Hàng loạt bóng kiếm ảnh vụt lên bắn phá băng tuyết xung quanh.
“Làm gì phải rách việc như thế, để ta.”
Diệp Minh tiến lên một bước, chân phải hắn đạp lên, sức nóng kinh hoàng tỏa ra khắp phía. Lúc này, bàn chân hắn như đang giẫm trên mặt đất vừa mới chảy ra một dòng nham thạch. Hành động này cực kì khoa trương, băng tuyết xung quanh đều tan chảy lan hết ra tứ phía.
“Ta không tin. Đã thổi bay bão tuyết ở trận đồ này rồi, ngươi còn nơi nào để trốn chứ?”
Diệp Minh hừ một tiếng.
Đám người này đều cho rằng ở trận địa toàn bộ đều là băng tuyết thế này thì chỉ có thể trốn vào trong tuyết, cho nên cứ đánh tan tuyết đi là tìm thấy Diệp Thiên Dật.
Đúng là bọn họ đã lãng phí sức mạnh nhưng có hề gì, bởi bình thường chẳng ai dám động tới bọn họ.
“Những người mang thuộc tính hỏa khác mau dùng lửa làm tan hết băng tuyết xung quanh, lôi bọn họ ra đây!”
Những người kia dù có không tình nguyện vẫn phải đi làm, ai bảo ba đội đó toàn kẻ trâu bò chứ? Ai dám thể hiện sự bất mãn ra ngoài nhất định sẽ bị ba người đó thẳng tay loại bỏ.
“Má nó! Khó chịu quá.”
Có một đội đi qua đám năm người Diệp Thiên Dật, may mà Diệp Thiên Dật đã hủy bỏ trận pháp.
“Sao rồi?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Trương huynh à ngươi dễ chịu sao? Tất nhiên việc loại bỏ Diệp Thiên Dật không hề sai, chúng ta đều muốn hất cẳng hắn, con người hắn lắm mưu nhiều kế mà. Có điều... đúng là đội hai mấy người chúng ta không mạnh bằng Tà Thần tông, m Nguyệt tông và Thánh Kiếm Điện thật, nhưng cmn cứ hô tới hô lui chạy qua chạy lại như thế, ai mà dễ chịu cho được?”
Lúc này đây, trong đầu Diệp Thiên Dật nảy ra một ý khác.
“Đúng đó. Mẹ nó khó chịu vãi chưởng. Nếu chúng ta không nghe lời bọn họ sai bảo, kiểu gì cũng bị loại bỏ hết cả đám. Cho nên các ngươi cũng thấy rồi đấy, năm người Thiên Lạc Sơn bọn ta lười theo bọn họ rồi đây.”
Diệp Thiên Dật bắt đầu nói bằng giọng mơ màng.
“Chẳng còn cách nào khác cả. Đánh bại đám người Diệp Thiên Dật thì đã sao, bây giờ ta càng muốn hất cẳng ba cái đội kia. Mẹ nó quá là coi thường người ta, chúng ta tới đây để thi đấu một cách nghiêm túc. Ba mươi đội cùng thi đấu mà đột nhiên bị bọn họ dắt mũi sai vặt. Đậu má!”
Lưu Chí Nam nhổ nước bọt.
Diệp Thiên Dật hít một hơi, hắn nói:
“Đúng đấy. Mà ta đang nghĩ rằng các vị tiền bối, cường giả bên ngoài đang nhìn bộ dạng chúng ta bị hô tới gọi lui thế này chắc cũng thấy mất mặt lắm. Hay là... chúng ta cùng loại ba đội kia đi?”
Bạch Thiên Hạo đi tới bèn nói:
“Không sai, kể cả ông đây không đạt được thứ hạng gì thì cũng không muốn những cường giả ở bên ngoài nghĩ ông đây là loại người thấp kém. Chúng ta thân là võ giả, là thiên tài đẳng cấp, tới một chút tự tôn cũng không có sao được?”
“Loại… bọn họ? Nhưng… làm thế nào?”
Quả nhiên năm người Lưu Chí Nam này bị lay động rồi.
Đúng vậy, cứ nghĩ tới việc những người bên ngoài đang nhìn họ chạy qua chạy lại như đám cún con, họ sao có thể nhẫn nhịn? Vừa khó chịu vừa uất ức tới chết ấy chứ.
“Sao mà không làm được? Bọn họ đối phó chúng ta thế nào thì chúng ta xử lí họ như thế. Hai mấy đội cùng bao vây đánh ba đội kia, ta không tin bọn họ đánh lại được chúng ta. Chúng ta thua kém họ gì đâu chứ?”
Năm người của đội Lưu Chí Nam nhìn nhau.
“Những đội khác liệu có nghe theo chúng ta không?”
“Ta nghĩ là có. Ai mà chẳng có tự tôn? Thời gian cấp bách, chúng ta chia ra hành động, tới chỗ những người khác nói về việc này. Ta tin đa số người ở đây sẽ đồng ý với chúng ta. Hơn nữa nếu hạ gục được ba đội kia thì chúng ta không những lấy lại được tôn nghiêm mà còn loại trừ được ba đối thủ mạnh nhất, một mũi tên trúng hai con nhạn. Tên Diệp Thiên Dật nhát gan kia còn chẳng dám lộ mặt, với cái năng lực đấy thì làm được trò trống gì.”
Thi Gia Nhất “...”
Tịch Thiên Vũ “....”
Ghê gớm thật, tàn nhẫn tới độ tự chửi bản thân luôn.
Lưu Chí Nam gật đầu:
“Được! Ta sẽ đi tìm mấy đội thường xuyên giao hảo với chúng ta để bàn bạc việc này. Chúng ta phải tranh thủ thời gian, đậu má! Dám chỉ tay năm ngón với ông đây hả, mấy người là cái thá gì? Thượng Thất Điện thì đã sao? Đi thôi!”
“Được!”
Nói xong hắn lập tức rời đi.
“Liệu có được không?”
Thi Gia Nhất sáp tới gần.
Diệp Thiên Dật mỉm cười nói:
“Được chứ sao không, cứ thử xem sao.”
Lưu Chí Nam đến chỗ một nhóm năm người đang đứng.
“Anh Hoàng.”
“Anh Lưu, sao thế? Có chuyện gì sao?”
Hoàng Cát hỏi.
“Là thế này.”
Lưu Chí Nam nhìn qua nhìn lại, sau đó mới nói với Hoàng Cát:
“Chúng ta hợp tác đi. Đánh bại ba đội m Nguyệt tông, Tà Thần Điện và Thánh Kiếm Điện.”
Hoàng Cát cũng vội vàng nhìn xung quanh.
“Điên hả trời? Đánh bại bọn họ? Sao có thể chứ?”
“Sao lại không thể? Người Thiên Lạc Sơn đã gia nhập cùng chúng ta rồi. Mấy người Thiên Lạc Sơn cũng đang nói chuyện này với những người khác. Hai mấy đội chúng ta hợp tác chẳng lẽ không đánh nổi ba đội bọn họ?”
“Chuyện này…”
Hoàng Cát có chút do dự.
“Anh Hoàng à, ngươi phải nghĩ cho kĩ vào. Ngươi cam tâm bị bọn họ sai bảo như vậy sao? Cứ cho là ngươi nhịn được nhưng ở bên ngoài có vô số cường giả, thậm chí còn có cô gái nhà họ Triệu mà ngươi theo đuổi đều đang theo dõi ngươi đó. Người sống vì lòng tự trọng, chúng ta gắng sức vì thứ hạng mà cứ cam chịu bị người khác hô tới hô lui như vậy sao? Ai thích chịu đựng thì cứ chịu, ông đây không chịu nổi. Cho dù có bị đánh bại thì cũng phải làm một trận ra trò, không thể bị mất mặt. Hôm nay mà đạt được thứ thạng thì ta vẫn cảm thấy rất xấu hổ, sau này bị truyền ra ngoài sao ngẩng đầu nhìn người đời được?”
Một người đàn ông tiến tới nói với Hoàng Cát:
“Đội trưởng, cậu Lưu nói cũng có lí. Bị người khác chỉ tay năm ngón đúng là quá mất mặt. Hơn nữa còn bị nhiều người nhìn thấy bộ dạng này, dù có bị loại ta cũng không muốn bị như thế. Mẹ nó ai mà chẳng có tự tôn chứ.”
Hoàng Cát cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Lưu Chí Nam.
“Được! Làm thôi! Má nó chứ, ông đây không chịu nổi nữa. Ta đi tìm người của Linh Lung các nói chuyện này. Các ngươi tìm những người khác, chúng ta cùng tập hợp, đánh bại bọn họ!”
“Được!”
Sau đó, từng người lặng lẽ tìm đến những đồng đội khác nói cặn kẽ về kế hoạch. Không ai có suy nghĩ gì khác, chỉ có lòng quyết tâm chiến đấu.