Mục đích của Chúng Thần Minh chính là dùng mọi cách để loại bỏ Diệp Thiên Dật, thế nên chỉ cần bọn họ cùng nhau đồng lòng là được.
Nhưng hiện tại, tình thế đã thay đổi, làm cho bọn họ cũng không tưởng tượng tới nổi.
Tại sao lại như thế này?
“Tên nhóc này, thật sự là khiến cho người ta tràn ngập ngạc nhiên cùng vui mừng.”
Thường Hi tán thưởng một tiếng.
“Thật sự ta cũng cảm thấy đã là tuyệt cảnh, nhưng lại đột ngột chuyển biến 180 độ như vậy, quá lợi hại rồi.”
Trương Hàm Nhã cũng kinh ngạc cảm thán một tiếng.
“Thảo nào người đời đánh giá Diệp Thiên Dật là quỷ tài đấy.”
Thiên tài có nhiều vô kể nhưng quỷ tài thì có thể có mấy người chứ?
Trên đời này có biết bao nhiêu người được đánh giá là thiên tài, vậy rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự được tính là quỷ tài đây?
Rất hiếm.
Xung quanh đều là tiếng cảm thán khâm phục của những cường giả.
Không một ai nghĩ ra được cách nào để lật ngược tình thế, nhưng tự nhiên lại có một cơ hội từ trên trời rơi xuống.
Bọn họ không biết nguyên nhân nên chỉ có thể suy đoán, nhưng mà có năng lực ấy nhất định là đám người Diệp Thiên Dật.
Lợi hại! Thật là lợi hại!
Thần Đế cau mày nhìn một màn này.
“Cũng may, Diệp Thiên Dật này không phải đồ đệ của Yêu Hậu, nếu không hắn thực sự sẽ có chút nguy hiểm đấy.”
Hắn nỉ non một tiếng.
“Tên nhóc này, thật đúng là làm người ta thán phục. Chẳng trách ngươi bại bởi hắn.”
Cường giả của Sát Thần điện liếc mắt nhìn Dương Sở Sinh một cái.
“Qua lâu như vậy, không ngờ hắn còn có thể mang lại cho người khác vui mừng cùng ngạc nhiên lớn như vậy.”
Trong mắt Dương Sở Sinh lập loè ý chiến đấu.
Không sai.
Hắn cũng không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại, càng như vậy hắn càng cảm thấy tràn ngập ý chí chiến đấu.
Tần Hạo nắm chặt tay.
Tại sao? Tại sao hắn lại...
Trên đời này, tuyệt cảnh nhiều như vậy thật sự không có nơi nào có thể ngăn được hắn sao?
Nói một cách đơn giản, ngươi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, trao đổi vai trò cho nhau và đồng thời mọi người đều đặt mình vào vị trí của Diệp Thiên Dật, bọn họ có thể có cách gì xoay chuyển đây? Bọn họ không nghĩ ra được, những cường giả cũng biết là như thế cho nên mới thán phục.
“Wow, Thất sư đệ này cũng được phết nha.”
Kiếm Cổ kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Vốn dĩ Diệp Thiên Dật là Lục sư đệ, Tinh Bảo Bảo là Ngũ sư muội, thế nhưng bởi vì Giang Khuynh Nguyệt đã trở về nên Diệp Thiên Dật nghiễm nhiên thành Thất sư đệ nhỏ nhất.
Yêu Hậu chỉ thu bảy đệ tử này thôi, sau này cũng không có khả năng nhận thêm đệ tử nào khác nữa. Giang Khuynh Nguyệt gật đầu: “Hắn thực sự có năng lực, chẳng trách sư phụ đã cho hắn Tà Đế lệnh.”
Trên đỉnh Yêu Tâm Phong…
“Tên nhóc này, thật đúng là khiến người ta kinh hỉ.”
Đại trưởng lão cười một tiếng.
Yêu Hậu thản nhiên nhấp một ngụm trà, từ động tác của nàng cũng có thể nhìn ra, hiển nhiên là nàng rất hài lòng với Diệp Thiên Dật, cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, nàng cũng không ngờ, chuyện này sẽ được giải quyết sạch sẽ như vậy.
“Tên nhóc này rất giỏi điều khiển lòng người, hắn biết những người đó đều là thiên tài hơn nữa còn bị những cường giả kia quan sát. Hắn còn biết những người đó nếu bị quát mắng thì sẽ bị mất hết thể diện, cố ý dùng cách này, được lắm! Tên nhóc này quả thực rất được.”
Nhị trưởng lão cũng hài lòng gật đầu.
“Nhưng mà…”
Tam trưởng lão uống một ngụm trà, nói: “Còn chưa kết thúc đâu, cho dù ba đội này đều bị loại. Những đội còn lại nếu có khả năng, hẳn là sẽ nhằm vào Tà Đế bọn họ cho coi.”
…
Trên chiến trường...
Ba đội bị hai mươi mấy đội vây đánh đến không thở nổi.
Bọn họ đúng là rất mạnh, nhưng mà những người khác cũng không yếu, lại còn có có thêm Tiểu Anh Vũ, bọn họ thật sự mạnh vô cùng.
Nhìn bọn họ và nghĩ lại nếu ba đội này như trong lời Diệp Thiên Dật nói, Diệp Thiên Dật đến tột cùng là có bao nhiêu khó chịu.
Rất khó để đánh bại.
“Các người đúng là đang tìm đường chết.”
Đôi mắt của một cường giả m Nguyệt tông hiện lên tia lạnh lùng, bỗng nhiên giận dữ.
Diệp Thiên Dật đứng từ xa khóe miệng hơi nhếch lên.
“Toàn bộ đều cấm linh cho ta.”
Rầm rầm.
Cường giả của m Nguyệt tông đang ngưng tụ đại chiêu, đột nhiên lại bị làm gián đoạn.
Đồng tử hắn co rụt lại.
Là cấm linh.
Chính là khả năng riêng của đám người Diệp Thiên Dật.
Chết tiệt!
Bọn họ tuy là có cách ứng phó cấm linh, ít nhất có thể bảo đảm chính mình bám trụ trong lúc bị cấm linh, chính là… Bọn họ tuyệt đối không ngờ lại là tình huống này.
Trong trường hợp này, bọn họ có thể làm gì để thoát khỏi cấm linh chứ?
Trước đó còn nghe nói cấm linh này rất cường đại, bọn họ quả thật cho rằng chỉ là lợi hại, nhưng mà hiện tại, mỗi người bọn họ đều là thiên tài đỉnh cấp nhưng mà đều bị chấn động vô cùng. Bởi vì cấm linh này, bọn họ cũng không biết bản thân vì sao đột nhiên lại không thể ngưng tụ linh lực. Và bọn họ cũng không biết vì sao lại bị trực tiếp trúng chiêu.
Theo đạo lý mà nói, cho dù ngươi gặp phải cấm linh, ngươi cũng phải có cách chứ? Ngươi phải có lực lượng gì đó tác động lên bọn họ mới có thể tạo thành cấm linh chứ, như thế nào lại tự nhiên bị cấm linh rồi?
Cái đệt?
“Bọn họ bị cấm linh rồi.”
Diệp Thiên Dật hô một tiếng.
Nghe được lời Diệp Thiên Dật nói, bọn họ liếc nhìn nhau một cái.
“Nhanh lên!”
“Mẹ nó! Đừng tranh với lão tử! Lão tử ra tay trước mà!”
“Đm! Đừng tranh, ta tới đây!”
Một đám người này ai cũng đều muốn thể hiện mình, ngươi tranh ta đoạt.
“ĐMN!”
Đập vào mặt Diệp Minh là những cường giả đang nghiến răng nghiến lợi.
Đời này hắn chưa từng cảm nhận qua loại tức giận này.
“Kiếm thiếu!”
Kiếm Tam Sí vung tay lên.
“Thiên Bồn Thời Không, ngăn cách.”
“Vù vù.”
Sau đó một đạo cường đại lực lượng không gian đã ngăn cách bọn họ ra.
“Còn may có Thiên Bồn Thời Không này, nếu không đã xảy ra chuyện lớn.”
Những người đó đều bị ngăn cản.
“Diệp Thiên Dật, ngươi cho rằng ngươi rất thông minh sao?”
Kiếm Tam Sí chỉ vào Diệp Thiên Dật cả giận nói.
Bên ngoài, những cường giả nhìn thấy hình ảnh này.
“Thiên Bồn Thời Không có thể tạo ra kết giới ngăn cách, kết giới này không phải là thứ bọn nhóc con này có năng lực phá vỡ đâu.”
“Đúng vậy và ít nhất có thể kéo dài thời gian trong vài ngày. Cho nên kế tiếp, sẽ trở lại điểm xuất phát, những người này cũng không làm gì được, Kiếm Tam Sí bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn. Nhưng bọn họ vẫn cần thăng cấp, cho nên, trong lúc đó bọn họ nhất định phải chia ra bảy đội, đạo cao một thước ma cao một trượng, bọn họ cũng không kém, cũng không dễ dàng bị giải quyết như vậy.”
“Tiếp tục theo dõi đi.”
“Ủa? Diệp Thiên Dật đang muốn làm gì vậy?”
Tầm mắt bọn họ tập trung vào Diệp Thiên Dật.
Diệp Minh chỉ vào Diệp Thiên Dật và nói: “Ngươi cho rằng ngươi rất thông minh? Vậy kế tiếp, ba đội bọn ta đều không động, các ngươi cũng không phá được. Trong lúc đó, các ngươi lại phải chém giết lẫn nhau để chia ra bảy đội, ta thật mong đợi đấy,một đám hề đánh nhau qua lại là có bộ dáng gì hahaha.”
Diệp Thiên Dật đi tới trước kết giới.
“Như thế nào? Ngươi muốn hủy diệt kết giới này hay sao? Ha ha ha, chỉ bằng ngươi? Không nói tới ngươi, cho dù là Chân Thần cảnh cũng đừng mơ tưởng dễ dàng phá vỡ.”
Sau đó Diệp Thiên Dật vươn tay đặt ở trên mặt của kết giới.
Lách cách.
Kết giới vốn vô hình sau đó lại bị vỡ vụn giống như bột thủy tinh ở nơi đó.
Mọi người???
Cái quái gì thế??
Khóe miệng Diệp Thiên Dật hơi nhếch lên: “Chỉ có thế thôi sao?”
Bọn họ liếc nhìn nhau một cái.
ĐMN!
“Chết tiệt! Kết giới đã bị phá vỡ rồi, xông lên nào! Không thể để cho bọn họ có cơ hội thở dốc, bọn họ còn đang bị cấm linh, chúng ta phải nắm lấy cơ hội.”
“Được.”
Sau đó bọn họ vọt tới, trong nháy mắt đã bao vây ba đội kia lại.
“Chuyện này, hắn làm thế nào mà làm được vậy?”
Những cường giả bên ngoài ngơ ngác mà nhìn nhau.