Diệp Thiên Dật có chút ngượng ngùng.
Có chút hổ thẹn, có chút đau lòng.
Tuy rằng không thật sự đau, hoặc có thể chỉ đau một chút do cọ xát, nhưng không đáng kể so với sự thoải mái!
Thế nhưng, đột nhiên cảm giác đau đớn do ma sát lại lớn lên gấp trăm lần, đặc biệt còn là đau đớn ở những nơi mỏng manh nhạy cảm như vậy.
“Thật xin lỗi.”
Diệp Thiên Dật lúng túng cười, sau đó bước tới.
Kỷ Điệp nhanh chóng lùi xuống giường, cuốn chặt chăn bông, có vẻ như đã bị Diệp Thiên Dật dọa sốc.
“Đừng trốn ta, ta cũng không động vào ngươi.”
Kỷ Điệp thở phào nhẹ nhõm, nhìn Diệp Thiên Dật sau đó chui vào chăn.
“Cái gì vậy?”
Kỷ Điệp hỏi.
“Ách——”
Diệp Thiên Dật ôm lấy nàng: “Không có gì không có gì.”
“Ngươi có phải cố ý phá hoại không? Có phải ngươi đã làm gì đó? Sao có thể đau như vậy?”
“Không có chuyện gì, có thể là do ta không nhắm đúng mục tiêu.”
Kỷ Điệp: “...........”
“Không thể nào, nhắm đúng hay không lẽ nào ta không biết sao? Cho dù không nhắm chuẩn cũng không thể nào đau như vậy, ta cảm giác như mình đang bị mài bằng giấy nhám vậy.”
Kỷ Điệp nghĩ đến điều đó đã thấy sợ hãi, nhưng có điều có gì nói đó, bây giờ không còn đau một chút nào.
“Khụ khụ——”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
“Được rồi được rồi, ngủ đi, ngày mai ta còn phải thi đấu.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nhắm mắt lại, hơi xấu hổ một chút.
“Nếu ngươi không nói rõ, sau này ta sẽ không bao giờ cho ngươi đụng vào ta.”
Kỷ Điệp “hung dữ” nói một câu.
Là thật đó, nghĩ lại cảm giác đó, nàng thật sự không dám để Diệp Thiên Dật đụng vào mình.
“Im đi, còn nói nữa là ta sẽ động vào ngươi đấy.”
Kỷ Điệp: “.......”
Khuôn mặt xinh đẹp ấy ửng hồng, sau đó ngoan ngoãn chui vào vòng tay Diệp Thiên Dật.
“Cũng…. không phải không được.” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm sau đó giương đôi mắt long lanh nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ặc——”
Diệp Thiên Dật thực sự phục cô gái này rồi!
Mẹ nó!
Cố ý kích thích hắn đúng không?
“Được rồi được rồi, đi ngủ đi.”
“Nhưng ta thật sự muốn thử xem, nếu như không đau thì….”
Kỷ Điệp xoa xoa cánh tay Diệp Thiên Dật.
“Nè! Ngươi đừng dụ dỗ ta, nếu như ta không nhịn được, ngươi sẽ khóc rất thảm đó.”
“Vậy thì thôi đi….”
……….
Một đêm cứ trôi qua như vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai, nơi ở của Kỷ Điệp, Bắc Manh Manh có hai vị khách xuất hiện.
Người của Cửu Thiên Điện Hạ Thất Điện tới dự thi, là thiên tài rất lợi hại của Cửu Thiên Điện, ít nhất cũng là người đứng thứ hai thứ ba.
Hôm nay hắn đem theo một đội viên, đồng thời cũng là bạn bè của hắn, cả hai người đều mặc rất trang trọng, thậm chí trên tay Sử Khai Văn còn cầm một đóa hoa hồng rất tươi và đẹp, mái tóc vuốt keo rất bảnh bao.
“Ta nói này, không đến mức đó chứ?”
Sử Kiệt đứng bên cạnh nói.
Sử Khai Văn nói: “Tại sao lại không chứ? Theo đuổi con gái, hình thức hoàn hảo là điều cần thiết, ngươi nghĩ xem, nàng vừa ngủ dậy, bước ra ngoài đã nhìn thấy một soái ca ôm một bó hoa rất đẹp, không phải tâm trạng sẽ tốt lên rất nhiều sao.”
“Đẹp trai? Ngươi có thể đẹp hơn Diệp Thiên Dật sao? Người ta có quen biết với Diệp Thiên Dật đó, sự đẹp trai của ngươi trong mắt nàng không đáng để nhắc tới, cũng tuyệt đối không thể là điểm nổi bật nào của ngươi, dù sao những người đẹp hơn nàng cũng đã gặp qua rồi.”
Sử Kiệt lắc đầu nói.
“Thế đã làm sao? Nghe nói nàng đến từ Bát Quốc, nếu nàng biết ta là người của Cửu Thiên Điện, vậy chắc chắn sẽ có ấn tượng tốt về ta, cái này cũng coi như một điểm nổi bật của ta rồi! Theo đuổi con gái mà, ta vẫn còn có chút khả năng này, ta thật sự thích cô gái này rồi, người con gái như thế này, thật là cực phẩm luôn chứ lị!”
Sử Khai Văn thốt lên.
Thứ nhất, ngoại hình quá nổi bật. Thứ hai, hắn chính là thích những người phụ nữ có thân hình bốc lửa như này. Thứ ba, tuy rằng những người phụ nữ như thế này có rất nhiều, nhưng thân phận của những người đó hắn không thể theo đuổi được, nhưng người này, từ Bát Quốc tới, vậy thì đã sao, thân phận này không thể so được với Sử Khai Văn, hắn tuyệt đối sẽ không để mất người con gái này.
Hắn muốn nắm bắt lấy cơ hội này!
Hắn thích, hắn thật sự rất thích!
“Vậy nhỡ đâu, nàng và Diệp Thiên Dật đã có quan hệ nam nữ rồi?”
Sử Khai Văn cười cười, nói: “Không thể nào, ngươi đã nghe những lời Diệp Thiên Dật nói với nàng chưa? Ta đến sớm hơn Diệp Thiên Dật, ta sớm đã nhận ra Kỷ Điệp từ lâu rồi, Diệp Thiên Dật đã không nói gì với nàng kể từ khi hắn đến Tiên Khung Sơn cho tới giờ, khi ta nghe thấy Diệp Thiên Dật nói chuyện với nàng, Diệp Thiên Dật chỉ hỏi Kỷ Điệp một câu ‘Tại sao nàng lại ở đây?’, rõ ràng đây chỉ là lời chào giữa những người bạn với nhau.”
“Đúng vậy.”
Không ngờ, hóa ra là bọn họ đã nghĩ quá nhiều.
Diệp Thiên Dật có nhiều cô gái như vậy, rất nhiều người đang ở đó, ngươi nói xem hắn phải làm sao? Ngươi nghĩ để hắn nói chuyện ngọt ngào với một người con gái? Ngay cả khi bọn họ không nói gì, Diệp Thiên Dật cũng không dám.
“Đợi đi, chắc sẽ ra nhanh thôi.”
Sử Khai Văn chỉnh lại quần áo, gương mặt hào hứng đỏ bừng.
Cô gái này, là người mà hắn nguyện theo đuổi một đời, những người khác xinh đẹp như vậy là hắn tìm không thấy cũng không theo đuổi được, vì vậy nàng chắc chắn là do ông trời ban cho hắn.
Két——
Chờ một lúc lâu sau, cửa phòng Kỷ Điệp mở ra, nàng vươn vai ngáp dài bước ra ngoài.
“Hôm nay mặt trời thật đẹp.”
Kỷ Điệp nhìn lên mặt trời.
Nhìn thấy Kỷ Điệp, Sử Khai Văn bỗng trở nên phấn khích.
Kỷ Điệp nhìn về phía trước thấy Sử Khai Văn đang cầm một bó hoa hồng to đùng.
“Hả?”
Nàng nhướng mày.
Sử Khai Văn bước tới chỗ Kỷ Điệp, nở một nụ cười mà hắn cho rằng giống một quý ông lịch thiệp nhất, đưa bó hoa hồng cho nàng.
“Kỷ Điệp, bó hoa hồng này là dành tặng cho nàng.”
Kỷ Điệp nhận lấy bó hoa hồng, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Tặng cho ta sao? Cảm ơn nha, ta rất thích.”
Sau đó nàng ngửi bó hoa; “Thơm quá đi.”
Sử Khai Văn nhìn thấy cảnh này, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Tặng hoa hồng có nghĩa là gì? Không ai không biết, đúng không? Hơn nữa nàng nhận rồi, vậy cũng có nghĩa là….
Nàng sẽ dễ dàng chấp nhận lời tỏ tình của ta!
Hắn vui đến muốn bay lên rồi! Nghĩ tới bạn gái sau này chính là một người con gái xinh đẹp như vậy, hắn cảm thấy thật sướng.
“Đúng vậy, hoa đẹp người còn đẹp hơn, còn nữa, đây là bữa sáng mà ta từ sáng sớm đã tới Tiên Khung Sơn lấy cho nàng.”
Sử Khai Văn mỉm cười đưa bữa sáng cho Kỷ Điệp.
“Cảm ơn.”
Kỷ Điệp nhận lấy sau đó quay vào phòng gọi to: “Ra ngoài ăn sáng đi!”
Hả?
Sử Khai Văn chết lặng một chút.
Đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Đúng đúng đúng, còn có một cô gái khác tên Bắc Manh Manh tới đây cùng nàng, các cô gái có thói quen ngủ cùng nhau, chắc nàng đang gọi Bắc Manh Manh đúng không?
Vào lúc này thì Diệp Thiên Dật bước ra.
Sử Khai Văn:???
Mẹ nhà nó?
Đây là tình huống gì vậy?
“Tốt như vậy? Mới sáng sớm đã có ngươi đưa bữa sáng cho?”
Diệp Thiên Dật bước tới, lấy một cái bánh bao rồi cho thẳng vào miệng.
“Cảm ơn nha.”
Sử Khai Văn: “........”
“Diệp Thiên Dật! Ngươi…. Đêm qua ngươi ở đây? Ngươi đã làm gì?”
“Làm gì sao?”
Diệp Thiên Dật gãi đầu, cười nói: “Chẳng lẽ ta chơi bài cả đêm trong phòng của nàng sao?”