Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 159 - Chương 159: Đẹp Trai Quá, Đúng Là Nhân Trung Chi Long

Chương 159: Đẹp trai quá, đúng là nhân trung chi long
Chương 159: Đẹp trai quá, đúng là nhân trung chi long

Đại trưởng lão Gia Cát Phong mỉm cười ngồi ở giữa băng ghế giám khảo, hai bên trái phải là Phong Tuyết Vương, Hoàng Phủ Công, tiếp theo là là Dương Quốc Công, ba vị đại thi hào Trương, Lý, Tạ, và Liễu Khuynh Ngữ ngồi ở ngoài cùng, về phần Liễu Thiển Thiển, nàng ấy chỉ đến để chơi thôi.

Nhìn Liễu Khuynh Ngữ kỹ càng như vậy, thật lòng mà nói, Diệp Thiên Dật rất cảm động, chưa có người phụ nữ nào mà hắn từng thấy lại có vẻ tao nhã như cô gái này, là loại đại gia khuê các nhưng lại không hề quá toát ra vẻ phô trương, những đại gia khuê các khác không thể so sánh được!

Những nhân tài trẻ tuổi này có xuất thân từ nhiều gia tộc lớn, đương nhiên là từ đế quốc lớn, cũng có thể có gia tộc nhỏ, nhưng hẳn là một tài tử, là người tài giỏi, cũng có thể xuất thân từ các môn phái khác nhau, tóm lại, thân phận của bất kỳ người nào cũng đều có thể đè ép đám người Tần Triều, Lâm Trường Thiên. Bọn họ không màng đường xa xa xôi, cách trở vạn dặm mà đến đây là vì những cường giả và những người nổi tiếng trứ danh trên khắp đại lục để thể hiện bản thân và có được cơ hội nay lên cành cao, hoặc thậm chí để theo đuổi Liễu Khuynh Ngữ.

Để thể hiện bản thân và theo đuổi Liễu Khuynh Ngữ, tuyệt đối cũng phải có thân phận tương tự như Hà Thường Vũ, thân phận của người kế thừa môn phái hẳn là đứng đầu những người này ở đây, hơn nữa đại đa số bọn họ còn hy vọng có cơ hội được vị cường giả nào đó để ý nữa.

Thân phận của bọn họ có thể mạnh hơn nhiều so với công tử của bốn đại gia tộc của Đế quốc Thiên Thủy, nhưng thân phận của Hà Thường Vũ nhất định đè bẹp bọn họ, nếu không thì bọn họ không cần tham gia hội thơ để chứng tỏ bản thân! Hà Thường Vũ có cần không? Hắn ta không cần! Hắn đến đây hoàn toàn là để thể hiện bản thân, để xem liệu hắn có thể làm hài lòng Liễu Khuynh Ngữ hay không.

Liễu Khuynh Ngữ rất yêu thích văn thơ, thành tích của nàng trong lĩnh vực này thậm chí đã đạt tới trình độ của những đại thi hào bên cạnh, nếu có thể làm nàng kinh ngạc thì sẽ rất dễ lấy lòng nàng.

Nhưng hắn ta cũng nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết! Hắn bắt chuyện, bị cự tuyệt, không dám tiếp tục qua đó nữa, đó là một cảm giác không dám bất kính xuất phát từ tận đáy lòng! Nàng không nói lời nào, cứ thế bước đi, Hà Thường Vũ cũng người con gái này nhất định không đơn giản.

Phong Tuyết Vương liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào Thi Gia Nhất, Thi Gia Nhất cũng nhìn hắn, sau đó còn tinh nghịch bắn tin với hắn nữa, nhưng không có ai nhìn thấy.

"Các vị không cần khách sáo, cứ việc ngồi đi."

Không gian này rất rộng, thậm chí đủ rộng đến mức có thể kê được bàn ghế cho hàng trăm người, trong số những người đến đây thì có bao nhiêu người là đến để xem thơ chứ? Chỉ là một phần ba thôi, họ đến đây theo lời mời, có thể là gia đình của một tài năng trẻ nào đó, và những người trẻ tuổi chủ yếu đều ngồi ở đó.

"Này, không đi tham gia một chút sao?"

Thi Gia Nhất huých huých khuỷu tay của Diệp Thiên Dật và hỏi.

Nhìn thấy cảnh này, Phong Tuyết Vương phi khẽ nhíu mày.

"Tham gia làm gì chứ?"

"Hội thơ này có đến tám vị sư phụ đánh giá đấy, rất nhiều tài năng trẻ từ các đế quốc khác nhau, hơn nữa nếu may mắn còn có thể lọt vào mắt xanh của vị trưởng lão nào đó đấy, ngươi không kích động sao?"

Diệp Thiên Dật hứ một tiếng.

"Ta nhìn ngươi chính là không biết làm thơ thì có, haha."

Sau đó Thi Gia Nhất tìm một chỗ để ngồi xuống.

"Ồ, cậu Diệp ngồi đây xem cho rõ này."

Lâm Trường Thiên đi qua bên cạnh Diệp Thiên Dật cười khinh thường, sau đó cùng Tần Triều ngồi sang một bên.

“Ta đi tham gia đây.” Bạch Hàn Tuyết đi ngang qua Diệp Thiên Dật.

"Ngươi cũng tham gia à?"

Bạch Hàn Tuyết gật đầu: "Rất có hứng thú."

Sau đó, một vài người trong số họ đến ngồi, còn Mộ Thiên Tuyết và Họa Thủy thì đứng cùng nhau và không tham gia.

Sau đó Hà Thường Vũ lạnh lùng tiến lại ngồi đó và liếc nhìn Diệp Thiên Dật, đầy khinh bỉ!

Hắn ta sẽ không sống được bao lâu nữa, vì vậy Hà Thường Vũ bây giờ cũng chẳng cần phải chấp nhặt với hắn ta làm gì.

Diệp Thiên Dật khẽ nhún vai.

Được rồi, vậy thì hắn ta chơi đùa một chút, nếu như Tần Triều, Lâm Trường Thiên và tên Hà Thường Vũ ngu si kia đều đã ở đây, thì Diệp Thiên Dật cũng không thể thiếu được đúng không? Sau đó Diệp Thiên Dật bước lên và ngồi vào chỗ.

Họa Thủy đã bật cười khi nhìn thấy cảnh này.

"Giả vờ là bị sét đánh đấy."

Họa Thủy nói.

"Ở đâu bị sét đánh thế?"

Mộ Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi.

Họa Thủy: "..."

"Hả? Không ... không có gì."

Lúc này, ánh mắt của Liễu Thiển Thiển nhắm trúng vào người của Diệp Thiên Dật.

Bởi vì người này quá đẹp trai, không thể sao mà tự nhiên giữa một rừng các anh đẹp trai thế này lại bị hắn thu hút sự chú ý, lúc đầu thì hoàn toàn chỉ là bị vẻ đẹp trai của hắn thu hút thôi, nhưng sau đó nàng chợt nhận ra hắn ta có vẻ hơi quen quen... Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Liễu Thiển Thiển hơi há to miệng, vẻ mặt ngạc nhiên!

Đây không phải là ân nhân đã cứu mình đêm đó đó sao?

Nàng định không tham gia hội thơ bởi vì nàng thực sự không biết làm thơ văn gì cả, nhưng khi nàng nhìn thấy Diệp Thiên Dật, nàng đã xách váy lên và nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Thiên Dật và ngồi xuống.

Liễu Khuynh Ngữ nhíu mày lại khi nhìn thấy cảnh này, nàng biết em gái mình hoàn toàn không biết làm thơ, vậy tại sao nàng lại tham gia? Rồi nàng ấy liếc sang Diệp Thiên Dật bên cạnh...

Thật là một cậu trai khôi ngô tuấn tú...

Hắn rất khôi ngô, và vẻ khôi ngô giản dị ấy của hắn lại khiến người ta cảm thấy thật phi thường.

Ánh mắt của Gia Cát Phong và những người khác cũng nhanh chóng để ý đến Diệp Thiên Dật, người mà Liễu Thiển Thiển đang ngồi bên cạnh.

Người này thật phi thường! Thật là khôi ngô, như có một tia Thánh quang bùng lên từ hắn ta, thật là nhân trung chi long!

Tinh Bảo Bảo không tham gia, nàng chỉ đi với Tinh Vân Hải lướt ngang qua sân khấu, chủ yếu là để Tinh Vân Hải xem liệu có thể gặp gỡ được cường giả nào để làm quen và đặt nền móng cho con đường tu luyện của Tinh Bảo Bảo sau này hay không thôi, khi Tinh Vân Hải nhìn thấy Diệp Thiên Dật, hắn cũng bước lên...

Hắn cũng biết làm thơ sao?

"n... n nhân, ngươi còn nhớ ta không?"

Liễu Thiển Thiển khẽ hỏi Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật liếc nhìn nàng.

Bình Luận (0)
Comment