Nói thật thì, Diệp Thiên Dật đã đánh giá thấp độ khó ở đây rồi!
Võ kỹ còn không có tác dụng!
Nếu muốn từng kiềm, từng kiếm giết hết bọn họ, ngoài linh lực thì thể lực cũng là một vấn đề. Hơn nữa, cảnh giới của bọn họ cũng không thấp, hình như không dùng được võ kỹ. Nhưng khi mấy trăm nghìn Vong Hồn cùng cảnh giới thậm chí cảnh giới còn cao hơn bao vây tấn công thì chắc ngươi làm thế nào cũng không thể chống đỡ nổi?
Chỉ cần hắn sơ suất một lần, bị đâm một kiếm thì chắc chắn không thể có thời gian để cho hắn trị thương được.
“Phù——”
Diệp Thiên Dật thở mạnh một hơi.
“Vậy thì.... tới đây đi!”
Soạt——
Diệp Thiên Dật xông vào đám người kia, kiếm trong tay vung lên không theo quy luật, mỗi kiếm vung ra đều chính là sự triệt để phóng thích của bản thân! Đương nhiên, cũng có lúc giết không chết, như là lúc Diệp Thiên Dật tấn công phải Thiên Thần Cảnh, ngược lại còn bị phản công lại!
Nhưng Diệp Thiên Dật có Bất Tử Chi Thân.
Đã qua một ngày.......
Hai ngày......
Bùm——
Diệp Thiên Dật rơi xuống mặt đất cách xa đó, ngã xuống tạo thành một hố sâu, hắn chầm chậm từ hố sâu bò lên.
Diệp Thiên Dật bây giờ hoàn toàn là một người máu, áo trên người hắn rách nát chật vật, khắp nơi đều là những lỗ xuyên thấu và vết tích do kiếm.
Đây không phải là máu của bọn kia, bọn họ đã không có máu rồi, tất cả đều là máu của Diệp Thiên Dật
Thực tế, nếu không có Bất Tử Chi Thân thì Diệp Thiên Dật thật sự là có chút khó khăn.
Hắn đánh 2 ngày 2 đêm, còn chưa giết hết mấy trăm nghìn vong hồn!
“Hù!”
Diệp Thiên Dật thở một ngụm lớn, run rẩy đứng lên.
Nhất Kiếm đã dừng lại.
Hắn đã không nhỡ rõ là mình đã chém đến kiếm thứ bao nhiêu rồi, có lẽ là khoảng tầm 3000 kiếm. Sau đó hắn đã không tiếp tục nữa, bởi vì nếu hắn không ngừng vung kiếm, uy lực mỗi kiếm ngày càng mạnh hơn, nhưng tốc độ tiêu hao linh lực cũng càng nhanh cho nên Diệp Thiên Dật chỉ dừng lại lại uy lực khoảng 3000 kiếm là cũng đủ rồi!
Có điều may mắn là hắn có Thẻ Linh Lực Vô Hạn nếu không thì Diệp Thiên Dật không thể dễ dàng như vậy.
“Phép Tạo Hóa!”
Diệp Thiên Dật lau máu bên khóe miệng, tạo hóa không phải là cái gì khác mà chính là thể lực của hắn!
Nói xem, nếu là một người khác, cho dù hắn thiên tài như nào, võ kỹ mạnh mẽ cũng không có tác dụng, vậy thì rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể giết hết được bọn họ? Đoán chừng là không nghĩ ra được! Có nhiều linh khí cũng không có tác dụng, võ kỹ của ngươi đã không có tác dụng thì đừng mong linh khí có thể giúp được gì?
Hơn nữa, thậm chí có lẽ là mỗi người bước vào đây sẽ gặp phải nhưng tình huống khác nhau, cũng giống như là không phải mỗi người bước vào đây đều gặp phải mấy trăm nghìn vong hồn thế này!
Toàn thân Diệp Thiên Dật bây giờ đã đau đến mức tê liệt, không cả cảm giác được đau đớn nữa. Bởi vì vết thương của hắn quá nhiều, số lượng vết thương không ngừng tăng lên, mà Bất Tử Chi Thân cũng không ngừng chữa lành vết thương.
Chỉ là cánh tay cầm kiếm Yêu Tâm run lên nhè nhẹ.
“Tiếp tục!”
Ánh mắt Diệp Thiên Dật không chút do dự, xông lên.
Lại một ngày nữa trôi qua......
Bịch…..
Thời gian 3 ngày, Diệp Thiên Dật giết sạch tầm gần 3 vạn vong hồn, hắn trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, kiếm Yêu Tâm cắm xuống đất, tay đang cầm lấy, thở hổn hển.
Cả đời này chưa từng mệt như thế! Hắn mệt tới mức nghĩ...... hay là bỏ đi, thật sự mệt không chịu nổi, chết thì chết, hắn bỏ cuộc rồi.
Rất nhiều lần Diệp Thiên Dật đã có ý nghĩ như vậy.
Nhưng hắn thành công rồi.
Diệp Thiên Dật nằm vật ra mặt đất, dang rộng chân tay, thở hồng hộc. Thậm chí hắn còn không có sực lực để vận động linh lực giải phóng Phép Tạo Hóa, hắn không đủ sức để vận động linh lực nữa rồi.
30 phút sau, Diệp Thiên Dật dần dần nhờ dùng Phép Tạo Hóa mới ngồi dậy được.
“Đáng chết.”
Nếu khởi động hệ thống mới thì là đơn giản rồi, nhưng mà cũng phải công nhận, sau trận chiến này Diệp Thiện Dật thật sự đã đạt được những gì?
Thể phách thăng hoa nữa rồi, cùng lúc đó ý chí của hắn cũng có được một lần khảo nghiệm.
Nếu là hệ thống thì có lẽ Diệp Thiên Dật chỉ cần dùng một vài phút là đã có thể đi qua nơi này, vậy thì Diệp Thiên Dật cũng sẽ hoàn toàn mất đi tư cách khám phá nơi này.
Lúc này, xung quanh Diệp Thiên Dật có rất nhiều, có thể là vài trăm, vài nghìn luồng ánh sáng, xông thẳng lên trời.
Trắng, xanh lục, vàng,vv... những cột ánh sáng cực kì lớn, xông thẳng lên trời.
Diệp Thiên Dật sau khi thay quần áo, dùng Phép Tạo Hóa làm mất những vết máu ở trên người, rồi thong thả đi qua đó.
Mộc Linh Nhi ở thế giới nhỏ kia không biết là đã xảy ra chuyện gì, Diệp Thiên Dật cũng không gọi nàng ra. Bởi vì nếu để Mộc Linh Nhi ra ngoài thì Chúng Thần Ma Địa sẽ cảm nhận thấy sự tồn tại của nàng, như thế sẽ càng khó khăn hơn cho hắn.
“Đây là?”
Diệp Thiên Dật nhìn vào những luồng sáng.
Hắn đứng trước luồng ánh sáng màu xanh lục.
Nhìn không ra đây là cái gì, Diệp Thiên Dật từ từ đưa tay ra.
Mấy giây sau hắn rút tay về.
“Thì ra là truyền thừa!”
Diệp Thiên Dật có chút suy tư.
Là sự tồn tại của một truyền thừa cực kì khủng bố!
Diệp Thiên Diệp không có từ chối truyền thừa, nhưng hắn muốn phải là một truyền thừa cao cấp đỉnh cao! Hoặc nói là Diệp Thiên Dật có thể chỉ nhận truyền thừa như là võ kỹ hoặc tâm pháp.
“Xem ra đã từng có một cường giả khủng bố ngã xuống ở đây, cảm giác truyền thừa này ít nhất cũng là truyền thừa Vạn Cổ Chí Tôn Thái Cố Thần Vương Cảnh bát giai, có thể là Thần Tôn cửu giai, thậm chí là Thần Chí Cao thập giai.”
Rõ ràng là, sức mạnh của những người này cảm nhận được sự tồn tại của Diệp Thiên Dật, bọn họ tiếp nhận Diệp Thiên Dật, tán thưởng hắn, bọn họ muốn Diệp Thiên Dật tiếp nhận truyền thừa của bọn họ.
Nhưng Diệp Thiên Dật không cần!
Không sai.
Thật ngại quá, là Diệp Thiên Dật không cần bọn họ.
“Nếu ta có cần thì cũng phải là truyền thừa mạnh nhất của Chúng Thần Ma Địa!”
Hơn nữa, cho dù là muốn, hắn cũng không thể sống mà ra khỏi đây
Diệp Thiên Dật lướt qua 3 luồng ánh sáng, đi về phía trước.
Đi đến chỗ nào cũng đều có một số ánh sáng sáng lên, nhưng Diệp Thiên Dật còn không buồn cả nhìn một cái, cho tới khi hắn đi tới trước Kiếm Trủng.
Ở đây có vô số tàn kiếm nhưng mà chỉ có một vài thanh kiếm nhấp nháy ánh sáng, rung lên chờ đợi Diệp Thiên Dật đi tới
“Nhiều kiếm như vậy nên chọn thanh nào đây?”
Diệp Thiên Dật suy tư đi tới.
Phía trên mỗi thanh kiếm đều có 2 chữ!
Giết Chóc, Nhân Ái, Thủ Hộ, Hung Bạo....
“Ta chọn Thủ Hộ.”
Sau đó Diệp Thiên Dật cầm lấy thanh kiếm.
Một luồng ánh sáng lướt qua, cả Diệp Thiên Dật và thanh kiếm đều biến mất.
Chớp mắt, Diệp Thiên Dật cầm thanh kiếm xuất hiện ở trong một trấn nhỏ giống như của thời cổ đại.
Bên tai đột nhiên xuất hiện tiếng cười vui mừng.
Trên đường của trấn nhỏ, trẻ con tay cầm kẹo hồ lô chạy đi chạy lại, tiếng cười truyền đi rất xa. Bên đường những người bán rong vừa cười vừa nói, người qua đường kẻ đi người đến, rất náo nhiệt.
Bọn họ dường như không nhìn thấy Diệp Thiên Dật.
Bởi vì Diệp Thiên Dật biết đây chỉ là giả tưởng!
“Giết hết bọn họ.”
Đột nhiên, trong đầu Diệp Thiên Dật vang lên một giọng nói.
Diệp Thiên Dật cau mày thật chặt!