Đoan Mộc Huyên đứng lên khom người bái Diệp Thiên Dật!
Nói thật lòng, máu mũi Diệp Thiên Dật sắp phun ra.
Quần áo Đoan Mộc Huyên mặc ở nhà là loại quần áo rộng rãi, tuy nói khom người chào như thế cũng không để lọt cái gì, nhưng... Diệp Thiên Dật lờ mờ nhìn thấy một khe sâu không thấy đáy...
Mẹ ta ơi!
Cô gái này thật là cực phẩm.
"Không có việc gì, không có việc gì, ngươi mau đứng dậy, không cần cúi đầu."
Diệp Thiên Dật nhanh nhẹn đứng dậy đỡ nàng.
"Không, ta thật vô cùng cảm kích ngươi."
"Được, được rồi, thật không cần cúi đầu, ta biết ngươi biết ơn ta, nhưng không cần như vậy, ta sắp choáng váng rồi."
Diệp Thiên Dật nói.
"Hở?"
Đoan Mộc Huyên bỗng chốc sững sờ.
Hắn có ý gì? Sắp choáng váng rồi?
Từ Chí Minh thật sự cảm thấy mình hoàn toàn bị bỏ qua!
"Ha ha ha, đúng là phải cảm ơn, anh Diệp, không biết ngươi muốn gì?"
Từ Chí Minh mỉm cười nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ta muốn gì ngươi cũng có thể cho ta sao?"
Diệp Thiên Dật liếc nhìn hắn.
"Chuyện của Huyên Huyên chính là chuyện của ta. Ta đã nhìn Tiểu Tiểu lớn lên, ta vẫn luôn coi nàng như em gái của mình, là người thân của mình. Tiểu Tiểu xảy ra chuyện, cũng có trách nhiệm của ta. Ngươi cứu Tiểu Tiểu, lẽ ra ta phải cảm ơn ngươi, bằng giá nào cũng được."
Diệp Thiên Dật nói: "Ta muốn Huyền Thiên Thánh khí."
Từ Chí Minh: “...”
"Ha ha ha, anh Diệp... ngươi đang giở công phu sư tử ngoạm sao."
"Không có à, vậy thì... pháp tắc vậy. Bất kỳ một pháp tắc nào trong mười hai pháp tắc đều được." Diệp Thiên Dật nói.
"Ha ha ha, anh Diệp, lời này thật không có ý nghĩa, không phải sao?"
Diệp Thiên Dật cười nói: "Nếu đã không có, thì vì sao ngươi lại nói cái gì cũng được?"
Đôi mắt Từ Chí Minh hơi cứng lại.
"Được rồi, được rồi, ta nói đùa thôi."
Diệp Thiên Dật nói xong rồi cười, sau đó tiếp tục nói: "Ta chỉ vừa lúc gặp phải, tiện đường mà thôi, không cần báo đáp gì cả."
Đoan Mộc Huyên nhìn về phía Từ Chí Minh, nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa. Anh Từ đi về trước đi. Đây là chuyện của nhà Đoan Mộc ta, để ta làm chủ là được."
Từ Chí Minh gật gật đầu.
Bản thân hắn giống như kẻ trong suốt, khiến cho hắn rất khó chịu. Hắn rời đi cũng không có gì, dù sao hắn không lo lắng gì cả. Chung quy không đến mức hắn còn lo lắng Đoan Mộc Huyên sẽ thích tên nhóc này chứ?
"Được, vậy ta liền đi trước."
Sau đó, Từ Chí Minh rời đi.
Diệp Thiên Dật thuận thế nhìn về phía Đoan Mộc Huyên, nói: "Ta nói thật, thật sự không cần báo đáp gì cả."
"Vẫn nhất định cần, nếu không, ta sẽ hổ thẹn trong lòng."
Đoan Mộc Huyên dùng đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thiên Dật mà nói.
"Ừm...”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
"Con người ta, cái gì cũng không thích, chỉ thích mỹ nữ."
Diệp Thiên Dật cười nhìn nàng.
Đoan Mộc Huyên: “...”
Thấy được dáng vẻ đắn đo của nàng, Diệp Thiên Dật đứng lên: "Giúp ta sắp xếp một gian phòng đi, ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ phải đi, ta còn có một số việc."
Đoan Mộc Huyên cũng đứng lên: "Được, anh Diệp đi đến gian phòng trong cùng của lầu ba là được."
"Được rồi."
Diệp Thiên Dật chạy lên lầu.
"Đúng rồi."
Diệp Thiên Dật dừng chân trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía nàng, nói: "Người đàn ông kia, ta cảm thấy ngươi cần phải để tâm một chút."
Nói xong, Diệp Thiên Dật liền đi.
Đoan Mộc Huyên nhăn mày.
Từ Chí Minh là người cùng lớn lên với nàng từ nhỏ, xem như một người anh trai của nàng. Nhưng nàng cũng vẻn vẹn chỉ coi Từ Chí Minh là anh trai, mà Từ Chí Minh lại thích nàng. Chuyện này Đoan Mộc Huyên có biết đến, nàng cũng đã cự tuyệt mấy lần.
Diệp Thiên Dật này có ý gì? Muốn mình hơi chút chú ý đến Từ Chí Minh sao?
Đêm khuya...
Tay trái Diệp Thiên Dật ôm một Mộc Linh Nhi, tay phải một Đoan Mộc Tiểu Tiểu. Hai cô bé ngủ vô cùng ngon trong lòng Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật muốn khẽ động cũng không thể động.
"Đoan Mộc Huyên này không đơn giản đâu."
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm rồi cảm thán một tiếng.
Vì sao nói nàng không đơn giản đây?
Trên người Đoan Mộc Huyên nhất định có bảo vật gì ẩn giấu được cảnh giới. Trong mắt người ngoài, cảnh giới của nàng chỉ có Tam Hồn cảnh. Tam Hồn cảnh thật sự là không cao lắm, cho dù ở Hạ Vực cũng không coi là cao. Dù sao Hạ Vực cũng có không ít Bán Thần.
Nhưng trên thực tế, nàng lại có được tu vi Chân Thần cảnh! Cảnh giới còn cao hơn so với Từ Chí Minh kia!
Phỏng chừng nàng là hai mươi tám hai mươi chín tuổi hàng thật giá thật? Chân Thần cảnh trẻ tuổi như vậy, rất đáng sợ!
Đừng nhìn Hàn Nhã Nhi, Phượng Dao có thế trông không trưởng thành bằng nàng, nhưng các nàng đều là cường giả cấp trăm năm, ngàn năm!
Ở đại lục này, kỳ thật ba mươi tuổi, ba trăm tuổi, ba ngàn tuổi thậm chí là ba mươi ngàn tuổi, khả năng ngoại hình cũng không có khác biệt quá lớn!
Chẳng hạn như một cô gái, ngươi ba mươi tuổi, ba trăm, ba ngàn, ba mươi ngàn tuổi đều có thể là ngoại hình nhìn như hơn hai mươi tuổi. Tuổi tác bao nhiêu không quan trọng, điều quan trọng là các nàng có thể giữ vững loại dung nhan này, thì các nàng chính là trẻ tuổi.
Có thể có người nói đây không phải là lão quái vật sao?
Kỳ thật không hẳn là như vậy. Theo một ý nghĩa nào đó thì cũng phải, nhưng ở đại lục này, không quá coi trọng điều đó, mà chỉ coi trọng hiện tại ngươi có dung mạo như thế nào. Nếu ngươi xinh đẹp, dù ngươi mười ngàn tuổi cũng có vô số chàng trai chừng hai mươi tuổi chạy theo. Đương nhiên, trên lý luận là như vậy, nhưng trên thực tế, cường giả vạn năm, sao lại để ý một đứa nhóc mới hai mươi mấy tuổi?
Diệp Thiên Dật căn bản không dò xét được cảnh giới của nàng. Nhưng Diệp Thiên Dật có Thương Sinh Chi Đồng, Thương Sinh Chi Đồng của Diệp Thiên Dật liếc nhìn một cái, ái chà, Chân Thần cảnh hơn hai mươi tuổi! Thiên phú này của nàng, hẳn là thuộc về thế hệ hoàng kim thứ nhất, phải không?
Cái gì là thế hệ hoàng kim thứ nhất? Chính là những người thiên tài nhất mỗi một thời đại, ví dụ như thế hệ này của Diệp Thiên Dật, người trên Địa Bảng, Thiên Bảng thậm chí trên Thiên Bảng kỳ thật đều có thể xưng là thế hệ hoàng kim thứ nhất! Qua hai mươi lăm tuổi đã phải xuống bảng, cho nên nàng nằm trong bảng xếp hạng của lứa thiên tài trước đó.
Giờ khắc này, tại một nơi tăm tối, Đoan Mộc Huyên đang đứng ở đó!
Thời khắc này khí chất của nàng có hơi khác biệt!
Nhiều thêm một chút cao quý, nhiều thêm một chút loại khí chất của người bề trên.
"Tham kiến lâu chủ."
Trước mặt nàng, một bóng người đột nhiên xuất hiện, cung kính quỳ một gối với nàng.
"Ừ, đi điều tra Từ Chí Minh thay ta."
"Vâng!"
Bóng người kia ngừng lại một chút, sau đó hỏi: "Cần phái thêm người bảo vệ ngài và Tiểu Tiểu không?"
"Không cần, có bản tôn ở đây là được, còn nữa, điều tra người hiện tại đang ở chỗ bản tôn một lần, và cô bé kia nữa."
"Vâng!"
Sau đó hắn biến mất tại chỗ.
Đoan Mộc Huyên thở dài một hơi.
Trước đó do lỗi của nàng, mới khiến cho Đoan Mộc Tiểu Tiểu thiếu chút nữa xảy ra chuyện. Lưu Nhã chăm sóc Đoan Mộc Tiểu Tiểu từ nhỏ chết rồi, cũng là vấn đề của nàng.
"Có lẽ có vài chuyện, không nên giấu diếm nữa, chị, ngươi nói hiện tại ta có khả năng làm như thế sao?"
Đoan Mộc Huyên nhìn bầu trời đầy sao phía xa.
...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Dật bị gãi ngứa mà tỉnh.
"Hắt xì...”
Hắn mở to mắt, phát hiện hai cô bé bên trái phải đang dùng tóc của mình chọc vào lỗ mũi hắn.
Điều khoa trương nhất là gì? Tay chân của hắn không biết bị ai trói lại, trói vào trên giường.
"Hì hì, anh Thiên Dật."
Đoan Mộc Tiểu Tiểu cọ vào lòng Diệp Thiên Dật
"Trói chặt anh Thiên Dật rồi, anh Thiên Dật sẽ không chạy được, ha ha."
Diệp Thiên Dật: “...”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu, nàng có tố chất làm tiểu ma nữ!
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ cười.
"Anh Thiên Dật, có phải người ta đã có tiểu bảo bảo rồi không?"
Nàng nháy đôi mắt to, dùng chất giọng trẻ con ngây ngô hỏi.