Chuyện này còn khó giải quyết hơn tưởng tượng của Diệp Thiên Dật!
Đây không còn là chuyện của một mình Tô Mị Nhi nữa mà còn là chuyện của cả Ma Hồ Tộc.
“Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi Tô Mị Nhi.
“Ta ư? Đương nhiên là ta muốn giải quyết chuyện này một cách triệt để, hoặc là đưa Ma Hồ Tộc rời khỏi nơi này, hoặc là để chuyện này tự lắng xuống. Dù sao chuyện này cũng là lỗi của ta, chỉ biết là, quyền lực trong tay kẻ nào mạnh hơn thì kẻ đó có quyền làm bất cứ điều gì.”
Tô Mị Nhi bất đắc dĩ nói.
“Quả thực là như vậy, nhưng mà là do ngươi giết người ta mà.”
“Không giết thì chẳng lẽ để hắn XXOO ta à.”
Diệp Thiên Dật: “…”
“Khụ khụ khụ, cũng phải ha.”
Diệp Thiên Dật hơi trầm tư.
“Ngươi có cách gì không?”
Tô Mị Nhi lắc đầu: “Không có manh mối gì hết, nếu như ta có cách thì còn ở lại rồi bị nhốt lâu như vậy làm gì? Còn ngươi? Nếu như ngươi thật sự không có cách gì thì cũng đừng đâm đầu vào vũng nước đục này, không cần thiết đâu, cứu ta ra khỏi là được rồi.”
“Vậy thì không được, ta nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện này. Còn về dùng cách gì thì cứ xem đã.”
Phương pháp là gì, vậy thì phải xem tối nay Diệp Thiên Dật sẽ mở hệ thống mới gì.
“Hơn nữa đến lúc đó ta cũng tiện đường đưa Linh Nhi đến Tinh Thần Yêu Vực một chuyến.”
Mộc Linh Nhi gật đầu lia lịa.
“Ngươi đến Tinh Thần Yêu Vực làm gì?”
Tô Mị Nhi không hiểu hỏi.
“Giúp Linh Nhi tìm người thân.”
“Cô nhóc này là yêu tộc? Không phải chứ? Không hề cảm nhận được một chút yêu lực nào luôn.”
Tô Mị Nhi xoa mái tóc của Mộc Linh Nhi.
“Hẳn là không phải, nhưng cũng không phải nhân tộc. Trước hết cứ thế này đã, làm chuyện chính đã.”
Tô Mị Nhi nở nụ cười đầy ẩn ý với Diệp Thiên Dật.
“Phải ha, làm chuyện chính thôi.”
Mộc Linh Nhi chớp chớp mắt: “Có cần Linh Nhi giúp không?”
“Há”
“Chuyện này ngươi không giúp được rồi.”
Tô Mị Nhi cười nói: “Cũng chưa chắc, có khi vẫn giúp được đó.”
“Đù má! Ngươi đừng có biến thái như vậy được không?”
Diệp Thiên Dật kinh ngạc.
Tô Mị Nhi liếm môi.
Sau đó Diệp Thiên Dật để Linh Nhi một mình đến ở căn phòng bên cạnh, khiến mặt Linh Nhi đầy dấu hỏi chấm.
Lẽ nào anh với chị không thể cho nàng ngủ cùng sao?
Tô Mị Nhi chủ động hơn bình thường, thậm chí rất nhiều chuyện Diệp Thiên Dật không cần phải tốn sức, toàn bộ đều là do Tô Mị Nhi chủ động.
Nói chuẩn ra thì cả đời Diệp Thiên Dật làm chuyện này với Tô Mị Nhi là phóng túng nhất, sướng đến mức hắn thấy không gì có thể sánh bằng!
Ừng ực.
Tô Mị Nhi vừa nuốt cái gì đó xuống, sau đó liếm môi, lười biếng dựa vào lòng Diệp Thiên Dật.
“Ngươi dâm đãng quá đi.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Ta chỉ dâm đãng với một mình người thôi.”
Tô Mị Nhi vẽ vòng tròn trên ngực Diệp Thiên Dật.
“Nhưng người cũng làm ta tức giận lắm đó.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Tại sao chứ.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mị Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ta phải giúp đỡ thì mới chịu nhớ đến ta đúng không?”
“Ai nói vậy chứ.”
Tô Mị Nhi cọ cọ ngực Diệp Thiên Dật, nói: “Người ta ngày nào cũng nhớ ngươi mà ngươi lại không ở bên cạnh. Mỗi khi màn đêm buông xuống là người ta nhớ ngươi muốn chết đi được, nhưng nhớ ngươi rồi thì ngươi có thể tới ư?”
“Há…”
Diệp Thiên Dật sờ mũi.
“Ta vẫn muốn ăn nữa.”
Sau đó nàng chui vào trong chăn.
Diệp Thiên Dật: “…”
Xì
Tuyệt vời.
Diệp Thiên Dật ôm Tô Mị Nhi thiếp đi.
Đương nhiên là thần thức của bọn họ vẫn tỉnh táo. Ở nơi này, Diệp Thiên Dật không dám ngủ sâu, chắc chắn phải giữ thần thức của mình thăm dò xung quanh bất cứ lúc nào, bao gồm cả việc căn phòng Mộc Linh Nhi bên cạnh có nguy hiểm gì hay không.
“Ting… Chúc mừng ngươi mở được hệ thống mới Hệ thống Tiên Nhân>”
Hả?
Nửa đêm, Diệp Thiên Dật mở mắt.
Đù má?
Không phải sẽ trực tiếp thành tiên đấy chứ? Giúp hắn có được năng lực của Tiên Nhân ư?
Diệp Thiên Dật đã nghĩ, việc mở hệ thống mới là để giúp Tô Mị Nhi giải quyết vấn đề này, mà cách giải quyết tốt nhất là, hắn trực tiếp tiêu diệt hoàng thất của Chú Lôi Yêu Vực.
Mặc dù Diệp Thiên Dật nghĩ vậy, nhưng hẳn là không thể nào!
Hủy diệt hoàng thất của Chú Lôi Yêu Vực tương đương với cái gì?
Tương đương với việc ngươi hủy diệt cả một con quái vật khổng lồ ở Thần Cung! Ngươi có thể làm được sao?
Chắc chắn là không làm được rồi!
Con quái vật khổng lồ như vậy, còn chưa nói đến bọn họ có có bao nhiêu Bán Thần với cảnh giới trên Bán Thần. Đơn giản mà nói thì nếu như trên đời này vẫn còn có thứ cao hơn thần, vậy thì trong yêu tộc nhất định tồn tại một thứ cao hơn thần đó!
Diệp Thiên Dật định dùng cái gì để đánh với thứ còn cao hơn thần đây? Cứ coi như là có thể chiến đấu được thì hắn cũng chẳng thèm! Được còn chẳng bằng mất!
Cần hiểu rõ đây là Thượng Vực, Ngũ Đại Yêu Vực có bốn cái là ở trên Thược Vực, đối phó với bốn Yêu Vực này đồng nghĩa với phải chiến đấu với cả nhân tộc ở Thượng Vực Chúng Thần Chi Vực. Quy đổi nghiêm túc một chút thì một Yêu Vực chính là một phần bốn sức mạnh của nhân tộc ở Chúng Thần Chi Vực, Diệp Thiên Dật muốn một mình chiến đấu với một phần bốn sức mạnh của nhân tộc ở Thượng Vực ư?
Lấy đầu ra à?
Vậy nên, Diệp Thiên Dật lại nghĩ rằng hệ thống này chắc chắn không muốn cho hắn có được một hệ thống chiến đấu mạnh mẽ, nếu không khó mà yên ổn được.
Trước đây hắn từng có một hệ thống Thánh Nhân, không biết hệ thống Tiên Nhân này với hệ thống Thánh Nhân kia có gì khác nhau không.
Diệp Thiên Dật mở mắt kiểm tra Hệ thống Tiên Nhân> một chút.
Hệ thống Tiên Nhân>: Trong thời gian mở, cảnh giới của ký chủ tạm thời sẽ lùi về 0.
Diệp Thiên Dật:???
Mấy cái khác còn chưa kịp xem mà câu đầu tiên Diệp Thiên Dật nhìn thấy đã khiến hắn ngơ ngác luôn rồi.
Cái gì hả?
Trò quái gì thế này?
Trong thời gian mở hệ thống hắn, hắn trực tiếp biến thành một kẻ phàm nhân chưa từng tu luyện á? Mặc dù hắn mới tu luyện đến Thánh Quân cảnh thập giai, vậy mà nói mất cái là mất luôn?
Giờ đây Diệp Thiên Dật mới cảm nhận được một chút.
Má nó?
Linh lực của hắn không khởi động được nữa rồi.
Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn cmnr.
Diệp Thiên Dật thở dài một tiếng rồi tiếp tục xem.
[Hệ thống Tiên Nhân >: Trong thời gian mở, cảnh giới của ký chủ sẽ tạm thời lùi về 0, nhưng mà mỗi một động tác của ký chủ đều sẽ có tư thái của Tiên Nhân. Trong thời gian này, mọi hành vi, cách làm của ký chủ đều sẽ sinh ra nhận thức siêu phàm. Nhiệm vụ cuối cùng: Xin hãy có mười triệu người ủng hộ, nhưng một khi bị bại lộ thân phận, nhiệm vụ thất bại. Thời gian hệ thống: ba mươi ngày, bảy ngày sau có thể mở hệ thống mới, tồn tại song song với hệ thống Tiên Nhân. Trừng phạt nhiệm vụ: ‘họa mi’ bị nổ banh xác. Phần thưởng nhiệm vụ: Mức độ linh lực tăng lên gấp mười, cảnh giới thăng đến Thần Quân cảnh, đồng thời trực tiếp củng cố cảnh giới.
Diệp Thiên Dật: “…”
Cái này??
Tại sao hắn vẫn có chút không hiểu thế.
Tu vi của hắn trong thời gian này sẽ trở thành như người bình thường, nhưng một số hành động của hắn lại sẽ có kết quả không ngờ tới…
Nghĩa là sao?
“Nghĩa là… ta trở thành một người bình thường, nhưng mấy hành động của ta lại giống hệt như những gì Tiên Nhân làm, nghĩa là bắt ta trong vòng một tháng này làm một kẻ phàm nhân nhưng dùng tư thái Tiên Nhân để giả mạo rồi đạt được mục đích?”
Ha ha.
Chơi vui đó!
Vui thì cũng vui, cơ mà cũng hơi sợ!
Diệp Thiên Dật rất thích phần thưởng nhiệm vụ, nồng độ của linh lực vĩnh viễn tăng lên gấp mười lần. Đây là mức nâng cao khá đáng kể, sau đó cảnh giới cũng thăng đến Thần Quân cảnh. Những thứ mà hắn phải làm trong một tháng này đều vì tăng cảnh giới, nhưng mà phải làm như nào đây?