Hắc Hổ thật sự không dám tin người của Tạo Hóa Phong này lại giỏi đến vậy!
Ngươi nghĩ mà xem, nếu như ngươi mà giỏi giang như vậy thì sao không lập hẳn một môn phái mà lại đi thuê một ngọn núi nhỏ mấy trăm mét của Tà Thiên tông bọn họ làm gì, đây là tư thái của một đỉnh cấp cường giả ư? Hơi keo kiệt rồi đó?
Cho nên hắn mới cho rằng, hẳn là trên núi này có kẻ đang lừa đảo, nước tiếp theo trong ván cờ lớn này là tên Vương Kình Phu kia sẽ hợp tác với bọn họ, lừa đảo thêm nhiều người hơn!
Nhưng lúc hắn nhìn thấy Tô Mị Nhi và Tô Thủy Nhi bước xuống, hắn lại cảm thấy không đúng lắm, đù má! Tiên nữ à?
Không đúng không đúng! Cũng có thể người ta cố ý tìm mấy cô gái xinh đẹp như vậy để bọn họ cảm thấy không đơn giản.
“Chỉ là bản thiếu đây muốn hỏi vài thứ, quyền này cũng có phải không?”
Hắc Hổ nhìn Tô Mị Nhi và Tô Thủy Nhi nói.
Hẳn là hắn sợ rồi nên mới không dám làm bừa.
“Đương nhiên là được, không có chuyện gì chứ?”
Tô Mị Nhi lạnh lùng hỏi một câu.
“Không… không có chuyện gì.”
Hắc Hổ nói.
“Ừm.”
Sau đó Tô Mị Nhi liếc nhìn đám người đang quỳ ở kia, nói: “Các ngươi không cần quỳ ở đây nữa, sáng sớm ngày mai, Tiên Nhân sẽ tổ chức một hoạt động đấu giá cho những người có duyên, đến lúc đó sẽ có cơ duyên lớn chờ các ngươi. Các ngươi cũng có thể nói cho người khác biết, nhưng không được để quá nhiều người đến đây, nghĩa là ngày mai sẽ chỉ có hai mươi người thu hoạch được cơ duyên, còn về việc là ai thì ta không biết được. Xem ý của Tiên Nhân, nếu như còn ai muốn hỏi gì thì ngày mai cũng có thể đến cùng. Nếu không còn chuyện gì nữa gì giải tán, không cần quỳ ở đây nữa.”
Hai người họ nói xong rồi giờ đi.
Mấy người ở đây hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đây… Đây chắc không phải là giả đâu nhỉ? Cho dù không phải Tiên Nhân thì cũng là một cường giả đỉnh cấp, đức cao vọng trọng đó! Chỉ là không biết rốt cuộc làm vậy là vì cái gì nữa.”
“Vì điều gì ư? Không phải đã nói rồi sao? Vì Tiên Nhân muốn ân trạch thiên hạ đó. Tâm tư của Tiên Nhân không phải là thứ chúng ta có thể hiểu được đâu, Hắc Hổ, không phải là ngươi không tin hay sao? Vậy ngày mai đến Tạo Hóa Phong này một chuyến là biết được là thật hay giả thôi!”
Tên Vương Kình Phu này hiển nhiên là đã trở thành một tên đàn em trung thành của Diệp Thiên Dật rồi.
Mà bên này tin tức cũng đã được truyền đi trong một phạm vi nhỏ.
Không hề lớn, bởi vì mấy người bọn họ tạm thời không muốn quá nhiều người biết đến sự tồn tại của Tạo Hóa Phong, bởi lẽ càng nhiều người người biết thì cơ hội của họ lại càng nhỏ, mặc dù nói là phải dựa vào cơ duyên, nếu có duyên thì dù có mười nghìn người thì cũng bốc trúng được bọn họ!
Đây là ý tưởng của Diệp Thiên Dật!
Giai đoạn đầu này hắn cần phải kiểm soát tốc độ lan truyền của tin tức này!
Trên lý thuyết thì thật ra lan truyền càng nhanh thì càng có lợi cho kế hoạch của Diệp Thiên Dật. Cơ mà nếu như lan truyền nhanh quá thì thứ nhất, Diệp Thiên Dật không kịp thu tay, không kiểm soát được tình hình, thứ hai, chắc chắn sẽ có người bắt đầu nghi ngờ đây là do Diệp Thiên Dật cố tình để tin tức này truyền đi nhanh chóng.
Nhà họ Lạc.
“Linh Lung, sáng sớm ngày mai ngươi cùng ta đến Tạo Hóa Phong một chuyến, bên đó truyền đến tin tức sáng sớm ngày mai Tiên Nhân muốn đấu giá bảo vật, đây là cơ hội của ngươi.”
Lạc Long Hải kích động nói với Lạc Linh Lung.
Tam trưởng lão đã rời đi, hắn muốn tới Phương Hoàng Thánh Địa để thông báo tin tức này.
“Đấu giá ư?”
Phượng Thiên Dương nghe xong tin tức này thì khinh thường cười một tiếng.
“Chú Lạc, chú xem đi, đây chính là cái được gọi là cường giả đấy, hắn lộ ra nanh vuốt rồi.”
“Cậu Phượng có ý gì?”
Lạc Long Hải hỏi.
“Đấu giá, nghĩa là ai trả giá cao thì người đó được. Lẽ nào chú Lạc và Linh Lung vẫn chưa phát hiện ra sao? Đầu tiên hắn dùng một cách nào đó để khiến mọi người tò mò về hắn, sau đó thì hắn lại tập hợp mọi người ở Tạo Hóa Phong để đấu giá mấy món đồ của hắn. Nếu như vậy thì thứ hắn nhận được còn nhiều hơn thứ hắn bỏ ra, đây rõ ràng là một hành vi lừa đảo!”
Phượng Thiên Dương nói.
“Cậu Phượng, sau này đừng nói mấy lời như này nữa. Trước hết không nói mấy thứ khác, nhưng việc vị Tiên Nhân này ung dung chữa trị cho ta, còn cho Vương Kình Phu một cơ duyên lớn đều là sự thật. Nếu như đây chỉ là thủ đoạn của Tiên Nhân, muốn chúng ta trả một cái giá đắt để đổi lấy thì ta tin chắc rằng chẳng có ai chần chừ đâu, chắc chắn sẽ đi đổi!” Lạc Long Hải nói.
Lạc Linh Lung gật đầu: “Ngày mai ta sẽ đi một chuyến.”
…
Buổi sáng ngày hôm sau, dưới Tạo Hóa Phong nghênh đón hàng trăm người!
“Hả? Tạo Hóa Phong bên kia xảy ra chuyện gì thế? Sao tụ tập nhiều người vậy!”
Mấy cao thủ và đệ tử Tà Thiên tông đều chú ý đến tình huống ở bên này, bao gồm cả Tông chủ Thương Phong.
“Chuyện là như này, nghe nói hôm nay vị cao nhân ở trên Tạo Hóa Phong kia muốn cho người có duyên cơ duyên, giống như kiểu muốn chúng ta đi đổi lấy cơ duyên, đại khái là như vậy.”
“Đổi? Không phải nói là cái vị được gọi là cao nhân kia muốn ân trạch thiên hạ sao? Tại sao còn phải đổi lấy cơ duyên? Bên trong còn cách nói gì nữa hả?”
“Chắc là lừa đảo hả? Đầu tiên dùng một số thứ để lấy được lòng tin của người ta, xong rồi thì bắt đầu kiếm lợi nhuận. Đây rõ ràng là thủ đoạn lừa đảo mà.”
“…”
Mấy người Tà Thiên tông nhìn nhau một cái.
“Sao đây?”
“Đi lên xem là biết ngay ấy mà.”
“Ờm, phải lên xem rồi.”
Lúc này, Tô Mị Nhi và Tô Thủy Nhi bước xuống.
“Xin mời mọi người lên núi.”
Tô Mị Nhi lạnh lùng nói một câu!
Nghe được câu này, mọi người lần lượt lộ ra vẻ phấn khích.
Bọn họ không quan tâm có phải lừa đảo hay không, bọn họ chỉ biết rằng tên Vương Kình Phu kia quả thực đã thu được một món hời lớn. Bọn họ không cầu xin lợi ích quá to lớn, chỉ cần có thể thay đổi được bọn họ là được rồi! Phần còn lại thì đi xem trò vui là ổn.
Các cường giả của Tà Thiên Môn cũng muốn lên nhưng bị Tô Mị Nhi ngăn lại.
“Các vị đừng lên nữa, cơ duyên lần này là để dành cho những người trẻ tuổi, các vị đều đã trở thành cường giả rồi. Nếu như muốn có được cơ duyên thì sau này sẽ có cơ hội.”
Tô Mị Nhi nói.
Mấy người Thương Phong nhíu mày.
“Hừ, nói như vậy thì, các ngươi sợ bị lộ tẩy trước mặt cường giả chúng ta đúng không?”
Phượng Thiên Dương cười nhạt một tiếng nói.
Tô Mị Nhi nhìn Phượng Thiên Dương, nói: “Sau này sẽ có phiên luận đạo với các cường giả.”
Nàng nói xong thì đi mất.
“Hừ!”
Phượng Thiên Dương hừ lạnh.
Lạc Linh Lung liếc hắn một cái nói: “Ta không cần biết ngươi nghĩ thế nào, việc tiền bối cứu cha ta là sự thật, ta hy vọng ngươi đừng vì lý do của bản thân mà có bất kì ảnh hưởng gì đến cha ta.”
“Linh Lung, ngươi biết là ta đang bảo vệ ngươi mà.”
“Ta không cần ngươi bảo vệ, hắn đã cứu cha ta.”
Bất kể Lạc Linh Lung có tin Diệp Thiên Dật hay không, nàng chỉ cần biết rằng cha của nàng đã được người ở trên Tạo Hóa Phong kia cứu mạng, vậy nên nàng cần phải tôn trọng Diệp Thiên Dật.
Sau đó Lạc Linh Lung cũng bước lên.
Đám người Tà Thiên tông lại liếc nhau.
“Sao đây?”
“Trước hết cứ xem tin tức mấy người ở bên trên núi truyền xuống đã rồi hẵng nói, đừng hành động liều lĩnh. Nếu như là một tên lừa đảo thì sẽ nhìn ra ngay thôi, đừng sốt ruột.”
“Đúng vậy.”
Trên núi, Diệp Thiên Dật ngồi ở đó, mà trước mặt Diệp Thiên Dật có một cái bàn, trên bàn có một vài thứ.
“Xin được ra mắt tiền bối!”
“Xin được ra mắt Tiên Nhân!”