Dịch: Cỏ Dại Team
"Đúng vậy đúng vậy, tuổi còn trẻ làm sao có thể làm được bài từ như vậy? Nếu là cô Khuynh Ngữ làm thì chúng ta còn tin được!"
"Đúng, chúng ta không tin!"
"..."
Mọi người ồn ào phụ họa!
Bọn hắn quá ghen ghét! Cho nên bọn hắn tất nhiên không muốn thừa nhận.
Lâm Trường Thiên bước ra nói: "Các vị, ta cùng Diệp Thiên Dật là bạn học cùng trường, con người của hắn ta có tư cách nói nhất, vừa rồi anh Hà đây nói không sai, hắn xác thực là người như thế, lại còn bất học vô thuật, vãn bối là cảm thấy không có khả năng."
Chúng cường giả đang hơi hơi suy tư.
"Diệp Thiên Dật, ngươi có gì muốn nói không?"
Gia Cát Phong hỏi.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng là bọn họ đều nói con người của Diệp Thiên Dật này rất hoang đường, cho nên kì thực bọn họ cũng đều là ôm tâm lý hoài nghi, thơ là rất lợi hại, nhưng mà càng lợi hại lại càng nghi ngờ.
"Không có gì để nói, không tin thì không tin, mà ta xác thực mình cũng đúng là một tên cặn bã."
Nói sao đây? Quá chấn động rồi, những cường gỉa này cũng đều quá chấn động rồi, dưới tình huống bình thường thật sự rất khó tin tưởng, xuất hiện một người như Liễu Khuynh Ngữ đã đủ bất ngờ rồi, còn có thể có người thứ hai? cho dù là Liễu Khuynh Ngữ cũng không bằng được? Nàng vẫn phải cần một chút thời gian! Cho nên lời lời bọn họ nói sẽ khiến nhũng cường giả kia sinh ra nghi ngờ, đây tuyệt đối là tâm lý bình thường.
Giống như một người chưa từng đi học nhẹ nhàng làm ra đề toán đại học, ngươi tin tưởng hắn là tự bản thân làm ra được sao?
"Như vậy đi... vãn bối đề nghị, dùng một một bài từ với đề tài hiếm gặp, nếu hắn có thể viết ra bài từ hoàn mỹ như vậy, thì chúng ta không còn lời nào để nói!" Hà Thường Vũ nói
"Ừm……"
Các vị tiền bối hơi trầm ngâm.
"Được rồi, Diệp Thiên Dật, lão phu cũng hy vọng ngươi là thực sự có chân tài thực học, nếu ngươi thật sự là ăn cắp thành quả của người khác mang đến, những trường hợp khác ta không quản, nhưng ở vào lúc này, lão phu sẽ rất tức giận! Nhưng nếu quả thật là ngươi làm, ngươi chỉ cần chứng minh bản thân, ngươi nếu như chứng minh được, thì chí ít ở trong mắt lão lũ, đây chính là tự ngươi làm." Gia Cát Phong nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Những người không biết Diệp Thiên Dật nghĩ là có khả năng, nhưng những người biết Diệp Thiên Dật, Tần Triều, Lâm Trường Thiên, bao gồm Hà Thường Vũ đã điều tra qua Diệp Thiên Dật, bọn họ tuyệt đối cảm thấy không có khả năng! Nhất định không có khả năng! Cho nên tiếp theo đây, hắn nhất định phải xấu mặt!
Thi Gia Nhất và Bạch hàn Tuyết không phải là không tin Diệp Thiên Dật, mà chính là cảm thấy quá khoa trương, các nàng thật sự hi vọng Diệp Thiên Dật là tự mình viết.
"Thế này, đề tài hiếm gặp cũng là có, ta thấy cũng rất phù hợp với hoàn cảnh ở đây, cô Liễu, còn em gái của cô Liễu nữa, bao gồm hai cô gái kia, hai cô gái đều có nhan sắc và thần thái khuynh quốc khuynh thành ở phía xa kia, cho nên ta đề nghị, lần này, mọi người lấy mỹ nhân làm đề làm thơ, thế nào?
Phong Tuyết Vương nói.
"Tốt! Lấy mỹ nhân làm đề, loại đề tài này là không thể có sự chuẩn trước được, ta đồng ý! Hoàng Phủ Công gật đầu.
Gia Cát Phong cũng gật đầu; "Vậy thì lấy đề tài là mỹ nhân, làm đề tài gia tăng độ khó, nhưng mà làm thơ dễ hơn làm từ, cho nên thời gian lần này là mười lăm phút, sau mười lăm phút chúng ta sẽ nghiệm thu thành quả !"
Mọi người về chỗ của mình ngồi xuống, tâm điểm những cường giả kia chú ý đương nhiên đổ đồn vào trên người Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật biểu thị rất khó chịu, hắn thực tình không có ý định ra vẻ, không ai phát hiện hắn đều nói rất ít sao? Thậm chí lười cả giải thích, nhưng mà mấy người kia cứ lặp đi lặp lại nhiều lần muốn nhắc đến hắn, Diệp Thiên Dật có thể làm sao?
Vậy thì giả vờ thôi!
Haizz, làm nam chính cũng thật là khó! Nhất là vai nam chính ưu tú lại càng khó! Đẹp trai thôi đã dễ dàng bị chĩa mũi nhọn vào rồi!
Sau đó Diệp Thiên Dật suy nghĩ.
Những bài từ viết về mỹ nhân ở Hoa Hạ xác thực không nhiều, dù sao cổ nhân đều là tương đối hàm súc, mà viết hay lại càng ít, nhưng mà nhất định cũng sẽ có một số tuyệt phẩm!
Diệp Thiên Dật suy nghĩ một hồi.
Các phàm nhân, chuẩn bị run rẩy đi! Các em gái, chuẩn bị lẩy tổ hứng trứng đi nào!
Bài này, sẽ trở thành tác phẩm có một không hai trong lòng bọn họ!
Người khác còn đang suy nghĩ, mà Diệp Thiên Dật đã múa bút thành văn, điều này khiến những cường giả kia cảm thấy hiếu kỳ, mà Liễu Khuynh Ngữ càng thêm hiếu kỳ !
Hắn là chép lại bài mà người khác viết trước sao?
Có thể, nhưng nàng thật sự hi vọng không phải, bởi vì nàng rất ngưỡng mộ bài ban nãy! Viết quá hay rồi!
Rất muốn đi xuống xem thử hắn đang viết cái gì, vì sao viết nhiều như vậy, nhưng mà nàng vẫn nhịn được!
Tần Triều và Lâm Trường Thiên, bao gồm Hà Thường Vũ kia cũng thỉnh thoảng nhìn sang Diệp Thiên Dật một chút.
"Hừ, còn giả vờ, tưởng rằng mình viết không ngừng là có thể khiến tất cả mọi người cảm thấy ngươi rất chăm chỉ sao?"
Hà Thường Vũ trong nội tâm giễu cợt một tiếng.
Trong vòng mười lăm phút, mọi người lần lượt nộp thi từ của mình, tám người kia cũng lần lượt đọc xong, một số bài viết không tồi, nhưng rõ ràng là mọi người đều hiếu kỳ bài của Diệp Thiên Dật.
"Diệp Thiên Dật, đã mười lăm phút trôi qua, ngươi còn chưa viết xong à?"
Gia Cát Phong nhìn Diệp Thiên Dật nói.
“Sắp rồi sắp rồi, lại cho một phút.” Diệp Thiên Dật nói.
"Ồ, cậu Diệp cảm thấy là mình tốn thời gian rất lâu là có thể khiến chúng ta nghĩ rằng ngươi viết rất tốt rất nghiêm túc sao?"
Hà Thường Vũ nói.
Diệp Thiên Dật không để ý đến, sau đó viết xuống chữ cuối cùng, hít một hơi thật sâu.
Khốn nạn, xém chút đen đủi rồi.
"Được rồi!"
Sau đó Diệp Thiên Dật giao nó cho Gia Cát Phong.
Gia Cát Phong nhìn thoáng qua lần thứ nhất là nhíu mày, mọi người thấy hắn nhíu mày trong lòng vui vẻ!
Quả nhiên viết không tốt!
Sở dĩ Gia Cát Phong nhíu mày là vì... Chữ này viết quá xấu! Còn có chính là, viết nhiều quá, hắn theo bản năng cho rằng Diệp Thiên Dật là cố ý viết nhiều như vậy làm cho nghe nhìn lẫn lộn, khiến bọn hắn cảm thấy viết nhiều chính là tốt?
Nhưng khi hắn nhìn xuống một cách cẩn thận, hàng lông mày cau có dần dần giãn ra, rồi từ từ lộ ra vẻ ngạc nhiên, sửng sốt, vẻ mặt khó tin.
Mọi người đang yên lặng quan sát biểu hiện của Gia Cát Phong, phát hiện thay đổi của hắn cảm thấy không hiểu.
"Này……"
Gia Cát Phong sau khi xem xong chỉ nói một chữ ...
"Gia Cát tiền bối, thế nào?"
Phong Tuyết Vương hỏi.
"Ngươi xem một chút liền biết."
Gia Cát Phong không bình luận làm mọi người càng thêm tò mò.