Diệp Thiên Dật thật sự là bất đắc dĩ!
Cái hệ thống này có phải hay không có chút quá mạnh rồi không nhỉ?
Y Thất Nguyệt vuốt ve cái cằm tinh xảo của mình.
Thương Thiên đại trận, triển khai Thương Thiên đại trận!
Đây là...
Thình thịch ––
Thương Phong trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống!
"Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!"
Thương Phong cảm động đến rơi nước mắt nói.
Chỉ cần bày đại trận ở nơi này, ai còn dám tới?
Tiếp theo, ngươi!
Diệp Thiên Dật chỉ vào Y Thất Nguyệt.
Y Thất Nguyệt chỉ chỉ chính mình, sau đó cất giọng nói.
"Bổn tiên nữ cũng không có yêu cầu gì quá lớn, bổn tiên nữ chính là muốn hỏi Tiên Nhân, khi nào bổn tiên nữ mới có thể kiếm lại gấp mười lần những thứ đã thua trước đây? Không được không được, không hỏi cái này, không hỏi cái này."
Y Thất Nguyệt nói xong lại nhanh chóng lắc đầu.
Nếu nàng biết được kết quả, vậy nàng đi đánh bài còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
"Hì hì hì, như vậy...”
Y Thất Nguyệt nghĩ đến cái gì đấy, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên Dật, hỏi: “Bổn tiên nữ muốn hỏi Tiên Nhân, ngài thật sự là Tiên Nhân sao? Hoặc là nói cách khác ngài đến từ đâu?"
Thành thật mà nói, câu hỏi của Y Thất Nguyệt là điều mà tất cả mọi người đều muốn hỏi, nhưng ai lại muốn tiêu phí một cơ hội vô cùng tốt đi hỏi loại chuyện này chứ?
Diệp Thiên Dật cũng không ngờ sẽ có kẻ ngốc đi hỏi loại vấn đề này!
Oa!
Cô gái này có phải là đồ ngốc không.
"Vấn đề này bổn tọa sẽ không trả lời, vì nó không có ý nghĩa gì cả."
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
"Ồ, tốt thôi, vậy bổn tiên nữ không có gì muốn hỏi."
Y Thất Nguyệt ngồi ở bên kia lắc lư bím tóc.
"Như vậy, ngươi đến đây đi."
Diệp Thiên Dật chỉ vào một lão già.
Lão già kia đi ra, chắp tay chào Diệp Thiên Dật.
"Các hạ, lão phu cũng không có gì muốn hỏi, chỉ là vừa rồi các hạ nói cầm kì thi hoạ đều có thể thảo luận, lão phu cả đời này yêu thơ, lão phu muốn được nghe các hạ sáng tác một bài, như thế nào?"
Lão già kia hỏi.
"Dương lão thật thông minh!"
"Đúng vậy đúng vậy, vẫn là Dương lão thông minh nhất, một cường giả đến mức độ này mà sáng tác một bài thơ thì vĩnh viễn bất diệt. Có trời mới biết trong một bài thơ ẩn chứa bao nhiêu nguyên khí trời đất!"
"Đợi đã! Nếu như Tiên Nhân đọc nó ra, chẳng phải là chúng ta đều có cơ hội hưởng thụ sao?"
"Đúng đúng đúng! Tiên Nhân chắc chắn sẽ đọc ra, mọi người đã sẵn sàng, sẵn sàng cảm thụ!"
“...”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Ừm, có thể. Ngươi muốn bài thơ nào?"
Lão già kia nói: "Bài nào cũng được."
"Được."
Diệp Thiên Dật lại gật gật đầu.
Mọi người đứng ở đó nuốt nước bọt, chuẩn bị sẵn sàng.
Có người nhắm mắt lại, chờ đợi cảm thụ.
"Được rồi, hãy lắng nghe kỹ."
Diệp Thiên Dật chậm rãi dạo bước.
"A!"
Diệp Thiên Dật phát ra một từ "a", dõng dạc hùng hồn, ngay lập tức làm rung động nội tâm mọi người.
Ầm ầm ầm ––
Ngay lúc này, trên không trung, mây giông dày đặc bao phủ, thiên địa dị tượng, có dị thú hư ảnh ở trên không trung náo động phong vân.
"Đây là!!?"
Mọi người đều trợn to mắt!
"Đây là cái gì?" Vị Tiên Nhân này chỉ phát ra vẻn vẹn có một chữ đã dẫn tới thiên địa dị tượng mức độ này? Chuyện này?"
"Đây rốt cuộc là bài thơ kinh thiên địa quỷ thần như thế nào? Thật là đáng sợ."
"Với bản lĩnh này, ngươi nói hắn thật sự là Tiên Nhân lão phu cũng tin."
“...”
Y Thất Nguyệt khẽ há to miệng.
Thế này cũng quá khoa trương rồi.
Lạc Linh Lung cũng một vẻ mặt chấn động.
Nhận thức về hắn lại càng cao thâm khó đoán thêm vài phần.
"Hỡi biển lớn, ngươi toàn là nước."
Diệp Thiên Dật đọc ra câu đầu tiên.
Ầm ầm ầm ––
Mây đen cuồn cuộn, thiên địa dị tượng.
Mọi người: “...”
Cái này??
Câu đầu tiên của bài thơ này sao lại đơn giản như vậy?
"Hỡi đại mã, ngươi có bốn chân."
Mọi người: “...”
Cái này??
Như thế này có phải hay không có chút quá mức giản dị tự nhiên rồi không?
Nhưng, thiên địa dị tượng ngày càng phát sinh đáng sợ, thậm chí còn muốn đảo lộn toàn bộ yêu vực thiên.
"Hỡi thịt heo, ngươi thật ngon miệng."
Mọi người: “...”
Cái này??
"Hỡi mỹ nữ, chân nàng thật dài."
Câu thứ tư kết thúc.
Mọi người: “...”
Khi câu thứ tư của Diệp Thiên Dật kết thúc, thiên địa dị tượng biến mất.
"Cái này??"
Mẹ kiếp, đây mà cũng là thơ?
Nhưng mà đây chính là thơ Tiên Nhân làm!
"Được rồi!"
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
Hắn thực sự có tài!
Cái gì?
Còn tưởng rằng hắn sẽ lấy trộm những bài thơ ở trái đất chứ gì?
Hắn sẽ không như vậy đâu!
Hắn có tài như vậy á, sao có thể chứ? Bài thơ này chính là Diệp Thiên Dật tự nghĩ ra, câu đối ‘tinh tế’, lại có ‘tài văn chương’, làm gì có sách vở nào có thơ không ra thơ kiểu này.
Cái này...
Nhiều người đưa mắt nhìn nhau, rất ngơ ngác.
"Tiên Nhân, bài thơ này của ngài...”
Thương Phong nói xong liếc nhìn mọi người.
Sau đó...
"Làm thơ hay quá."
Sau đó mọi người vô cùng kinh ngạc, ào ào vỗ tay khen ngợi.
"Đúng, câu văn tinh tế, văn chương nổi bật, xưa nay hiếm thấy."
"Lão phu cả đời này cũng chưa từng thấy bài thơ nào hoàn hảo đến như vậy! Thật là chấn động! Quá chấn động!
"Đây chính là thơ của Tiên Nhân sao? Quả nhiên thật phi phàm, hiểu rồi, hiểu rồi."
“...”
Y Thất Nguyệt:???
Không phải chứ, bà mẹ ngươi hiểu cái gì? Thế này cũng được gọi là thơ sao? Nàng dùng ngón chân còn nghĩ được bài thơ hay hơn thế luôn á.
"Linh Lung, ngươi cảm ngộ được cái gì không?"
Lạc Long Hải hỏi.
Lạc Linh Lung lắc lắc đầu: “Không có, với lại bài thơ này...”
"Bài thơ này? Cái này cũng được gọi là bài thơ sao?"
Phượng Thiên Dương cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục.
"Hiểu rồi, tất cả đều hiểu rồi, ta tất cả đều hiểu rồi."
Vương Kính Phu đứng bên đó lẩm bẩm một mình.
"Vương Kính Phu, ngươi hiểu cái gì?"
Rất nhiều người đang nhìn Vương Kính Phu.
Vương Kính Phu nhắm hai mắt lại, hít thở sâu một hơi.
"Bài thơ này có vẻ đơn giản, thậm chí với chỉ số thông minh của một đứa trẻ cũng có thể sáng tác được."
Diệp Thiên Dật:???
Ngươi khốn nạn!
Cả nhà ngươi đều là chỉ số thông minh của đứa trẻ.
"Nhưng mà mọi người còn nhớ rõ không? Còn nhớ rõ trước đó Tiên Nhân nói cái gì không? Trước đó Tiên Nhân nói, bình phàm chính là đạo, bài thơ như thế này, biển lớn, đại mã, thịt heo, mỹ nữ, đây không phải tất cả những cái bình thường mà chúng ta nhìn thấy hàng ngày sao? Tất cả những thứ này hội tụ thành một bài thơ, đây không phải là những thứ cực kỳ bình thường sao? Tiên Nhân vẫn là nói cho chúng ta, bình phàm là đạo, ta hiểu rồi!"
Xoạt ––
Một luồng khí thế không thể tưởng tượng từ trên người hắn bạo phát ra!
"Đây là?"
Mọi người trừng lớn mắt!
"Hắn hắn hắn... hắn nhập đạo rồi?"
Mọi người nhìn theo bóng dáng Vương Kính Phu đang chậm rãi bay lên không trung, lôi đình quấn quanh, linh lực thiên địa xung quanh đang trào dâng không ngừng trong cơ thể hắn.
"Cái này?"
Lộc cộc ––
"Đây chính là đạo sao? Hiểu rồi, hiểu rồi...”
Lại có một người bay lên.
"Ta cũng hiểu rồi, ta cũng hiểu rồi."
"Cái gì? Đáng sợ như vậy? Vậy nếu ta nói một tiếng ta cũng hiểu rồi, có phải hay không ta cũng có thể nhập đạo? Vậy ta cũng hiểu rồi."
Sau đó người vừa nói câu này bay vào không trung.
Mọi người:???
ĐMN??
Đây con mẹ nó không phải phép màu thì cái gì? Như thế này cũng được sao? Đây con mẹ nó còn không phải Tiên Nhân sao?