Dịch: Cỏ Dại Team
Đúng vậy, bọn họ đều là người biết làm thơ, đôi khi một bài thơ được lưu truyền thiên cổ phải viết trong vòng mấy tháng cũng không phải chuyện gì lạ! Chuyện không chút suy nghĩ gì mà lại có thể viết ra tám trăm bốn mươi chữ liên tục trong vòng mười lăm phút, thì chuyện này là tuyệt không thể xảy ra!
Diệp Thiên Dật cười một tiếng.
"Ngươi cười cái gì?"
Hà Thường Vũ nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi, sau đó nói: "Các vị, ta cảm thấy có một việc rất khó hiểu. Mọi người thấy đó, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trước sau ta vẫn chưa cố ý giải thích điều gì, mà đều là người này vẫn luôn cố tình nhằm vào ta, các ngươi muốn gì ta làm đó, nói đề tài quá phổ biến, vậy giờ viết đề tài ít người biết còn bị cho là đạo văn, viết hay lại không tin, thừa nhận một người giỏi hơn ngươi khó vậy sao? Hửm? Khó vậy sao?"
Diệp Thiên Dật cười nhìn Hà Thường Vũ.
Sau đó Diệp Thiên Dật tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng ta học thuộc thơ từ trước chứ gì? Được, thơ về đễ tài mỹ nhân cũng nhiều đúng chứ? Nếu một bài có thể là ta học thuộc trước, vậy hai bài, ba bài, năm bài, mười bài thì sao?"
Hắn muốn làm gì?
Mọi người khiếp sợ nhìn Diệp Thiên Dật.
Kế đó Diệp Thiên Dật chậm rãi dạo bước.
"Nghe đây!"
Bước đầu tiên……
"Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung. Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng."
Bước thứ hai……
"Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến……"
Diệp Thiên Dật chợt tạm dừng một chút, bước ra bước thứ ba.
"Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng!*"
(*Bốn câu trên là bài thơ "Thanh Bình điệu" kỳ 1 của Lý Bạch.
Bản dịch thơ của Trần Trọng San:
Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây,
Hiên sương phơ phất gió xuân bay.
Nếu không gặp gỡ trên Quần Ngọc,
Dưới nguyệt Dao Đài sẽ gặp ai.)
Mọi người: "……"
Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Khuynh Ngữ bỗng sáng ngời.
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung……" Nàng cúi đầu nỉ non.
Xôn xao ——
Ba bước một bài thơ? Còn là một bài thơ hay như thế?
"Đủ chưa? Không đủ thì tiếp!" Diệp Thiên Dật quét mắt nhìn Hà Thường Vũ một cái, tiếp: "Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.*"
(*Bài "Giai nhân ca" – Lý Diên Niên. Bản dịch thơ của Tiếu Ngạo Nhân:
Bắc phương có đấng giai nhân,
Đơn côi lẻ bóng, xuất trần như tiên.
Ngoái trông, thành quách ngả nghiêng,
Ngước nhìn, đất nước tan tành khói mây.)
Mọi người: "……"
"Đủ chưa? Không đủ lại tiếp!" Diệp Thiên Dật cong khóe miệng thả một câu, tiếp tục dạo bước.
"Mị nhãn hàm tu hợp, đan thần trục tiếu khai, phong quyển bồ đào đái, nhật chiếu thạch lưu quần.*"
(*Bài "Nam uyển phùng mỹ nhân" của Hà Tư Trừng. Bản dịch sưu tầm:
Đôi mắt quyến rũ lại ngượng ngùng,
Môi mỏng hé nụ cười,
Gió cuốn dải lưng bồ đào,
Nắng chiếu làn váy hồng.)
Mọi người: "……"
"Không đủ vẫn còn!"
"Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.*"
(*Bài "Đề đô thành nam trang" – Thôi Hộ. Bản dịch của Trần Trọng Kim:
Hôm nay năm ngoái, cửa cài,
Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi.
Mặt người chẳng biết đâu rồi,
Hoa đào còn đó vẫn cười gió đông.)
"Còn nữa!"
"……"
Nét mặt mọi người đều cứng lại, mấy cô gái đều sáng bừng hai mắt lên! Mà trong mắt mấy em gái, Diệp Thiên Dật đúng là sáng lên thật!
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ba bước một bài thơ, ba mươi bước, mười bài thơ miêu tả mỹ nhân hay tuyệt trần ra đời.
Trước đó, còn có người không tin, mà hiện tại, ai còn không tin?
Liễu Khuynh Ngữ nhìn Diệp Thiên Dật, đôi mắt xinh đẹp liên tục ánh lên ánh sáng kỳ lạ.
Thi Gia Nhất, Bạch Hàn Tuyết, Họa Thủy, Tinh Bảo Bảo và Mộ Thiên Tuyết đều sợ ngây người! Mà Tinh Vân Hải lại càng khiếp sợ hơn! Quỷ gì vậy?
Còn Hà Thường Vũ sắc mặt xanh mét đứng kia?
"Đủ chưa? Anh Hà?"
Diệp Thiên Dật nhạo báng nhìn hắn.
Hà Thường Vũ cúi đầu, cắn chặt răng, kế đó ôm quyền.
"Bổn thiếu mạo phạm rồi!"
Hắn cắn răng, vô cùng không cam lòng nói.
Diệp Thiên Dật thầm nghĩ, nếu bây giờ mà đang có Hệ thống giả vờ vả mặt thì quá đã rồi, bây giờ ta ngầu như thế này chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều giá trị cuồng ngạo
"Hay! Rất hay!"
Gia Cát Phong lại lần nữa tán thưởng không thôi.
"Chuyến này đến Đế quốc Thiên Thủy rất đáng giá! Hội thơ lần này là một trong những hội thơ đáng giá nhất mà lão phu đã từng tham gia!"
Gia Cát Phong nói.
"Hình như ta thấy được cô Liễu thứ hai ra đời rồi." Phong Tuyết Vương nói.
Liễu Khuynh Ngữ hơi khom người, đáp: "Ta tự nhận không bằng anh Diệp, hy vọng lúc có thời gian có thể cùng nhau thảo luận thơ từ văn phú với anh Diệp."
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Diệp Thiên Dật cười cười, nói: "Có thể bàn luận với cô Liễu, ấy cũng là vinh hạnh của ta, à…… Không còn sớm nữa, hội thơ cũng đã gần kết thúc rồi nhỉ, ta xin cáo lui trước, có người nào đó có vẻ không ưa ta cho lắm."
"Nè, cậu Diệp, mấy bài thơ mới vừa rồi, có thể viết vào sách giáo khoa không? Cho học sinh học tập?"
Phong Tuyết Vương hỏi.
"Đương nhiên không thành vấn đề, đây là vinh hạnh của ta."
"Cũng là vinh hạnh của học sinh trong thiên hạ! Có thời gian đến Đế quốc Phong Tuyết nhé, bổn vương nhất định sẽ chiêu đãi ngươi một bữa, bàn thơ luận từ với ngươi!" Phong Tuyết Vương móc một lệnh bài ra đưa cho Diệp Thiên Dật.
Mọi người đều hâm mộ nhìn.
"Cảm ơn! Vậy ta đi trước."
Nói xong Diệp Thiên Dật lập tức rời đi, mấy người Thi Gia Nhất cũng nhanh chóng đuổi theo Diệp Thiên Dật.
"Cậu Hà, trong những hội thơ sau này, lão phu không muốn thấy mặt ngươi nữa!"
Trong hội thơ, Gia Cát Phong nhìn lướt qua Hà Thường Vũ, lạnh lùng nói. Nói xong, hắn xoay người bước ra.
……
"Này, ngươi làm quá lố rồi thì phải?"
Thi Gia Nhất đuổi theo Diệp Thiên Dật nói.
"Cũng tạm thôi, có tài mà, biết làm sao được."
"Hôm nay ngươi giả ngầu vô địch luôn! Anh giai, có rảnh ngươi dạy ta giả ngầu với."
"Gọi ta là gì?"
Diệp Thiên Dật cong môi nhìn Thi Gia Nhất.
Thi Gia Nhất: "……"
"Bố, được chưa." Thi Gia Nhất trợn trắng mắt.
"Ha ha ha ——"
"Chỉ là ngươi không cần ta dạy giả ngầu đâu, ngươi đã ngầu lắm rồi."
Thi Gia Nhất: ???
Chúng nữ: ???
"Mệt chết mệt chết rồi, ta phải về nhà, Tiểu Hàn Tuyết, ngươi muốn về với ta không?" Diệp Thiên Dật cười nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết.