Ánh mắt tất cả mọi người đều không hiểu.
Thành tựu trong tương lai của Lạc Linh Lung và Y Thất Nguyệt đều rất cao, mọi người đều quá rõ, nhưng Vương Kình Phu đó hắn là thứ gì chứ?
“Cái này… các hạ! Có phải ngươi đã nhìn nhầm rồi không? Tên nhóc này hắn chỉ là huyết mạch của một chủng tộc bình thường chẳng hiếm mà thôi, thành tựu trong tương lai của hắn có thể cao sao?”
Một vị lão giả hỏi.
Vương Kình Phu kích động đứng bật dậy, cả người có hơi run run.
“Các vị không tin?”
“Ha ha ha, không phải không tin, chỉ là có chút khó mà tưởng tượng được, có nghĩ sao cũng nghĩ không thông được.”
Sau đó Diệp Thiên Dật thờ ơ nói: “Vậy mời các vị xem cho kĩ.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn sang Vương Kình Phu, nói: “Dùng hết sức tung ra một quyền.”
“Vâng, Tiên Nhân!”
Và rồi Vương Kình Phu ngưng tụ linh lực của chính mình.
Thần Đạo cảnh mà thôi, trong mắt mọi người thì đây chính là phế vật!
̀m.
Một quyền của hắn theo đó nổ trên không trung.
“Cái gì?”
Sau khi tất cả mọi người cảm nhận được sức mạnh này, họ lũ lượt đứng bật dậy.
“Đây là sức mạnh của Thần Đạo cảnh sao? Hiển nhiên nó đã vượt qua khỏi Thần Đạo cảnh rồi.”
“Hơn nữa lại không có bất kì võ kĩ nào, không có bất kì sự gia tăng sức mạnh nào, đây là một cú đấm bình thường của một võ giả Thần Đạo cảnh, nhưng uy lực của nó lại đạt được trình độ cao đến như thế, có điểm nào đặc biệt không?”
“Đúng thật là có chút nhìn không ra, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?”
“……”
Chuyện gì vậy?
Đương nhiên là hiệu quả của hệ thống Tiên Nhân của Diệp Thiên Dật rồi.
“Các hạ, đây là?”
Diệp Thiên Dật thờ ơ nói: “Cậu nhóc này tuy là huyết mạch bình thường, nhưng thể chất phi phàm, sức mạnh vô biên, đặc biệt là sức sát thương đối với con gái lại càng khiến người khác kinh ngạc.”
“Đây chẳng phải là do duyên cớ mà các hạ tặng hắn cặp găng tay đó sao?”
Một cường giả hỏi.
Diệp Thiên Dật cười rồi lắc đầu: “Găng tay chỉ là một trong đó thôi, nếu như không tin, các người ai đó đến thử sức với hắn xem.”
“Để ta thử.”
Một cô gái thiên tài của Phong Thần Thánh Địa hành lễ rồi đi sang.
“Xin chỉ giáo.”
Nàng khom người với Vương Kình Phu.
Nhưng đây lại là một Thần Minh cảnh.
“Trao đổi một chút là được rồi.”
Thánh chủ của Phong Thần Thánh Địa nói.
“Vâng!”
Vương Kình Phu có găng tay mà Diệp Thiên Dật cho, hắn có dũng khí khác thường, cho dù bây giờ hắn không có găng tay Kình Phu, hắn cũng chẳng có gì phải sợ.
Tiên Nhân nói gì thì là thế đó.
“Đến đây! Kinh thiên động địa!”
Một quyền của Vương Kình Phu lao về phía cô gái đó.
Cô gái trắng trẻo xinh xắn đó trúng phải một quyền.
Nhưng mà hiển nhiên, hai sức mạnh căn bản không cùng chung cấp bậc.
Nhưng mà…
Phịch.
Cô gái đó liên tiếp lùi về sau.
“Cái gì!”
Rất nhiều người không thể hiểu nỗi mà đứng bật dậy một lần nữa.
“Đây là chuyện gì thế?”
“Không có sự trợ giúp của linh khí, cũng không có bất kì sức mạnh nào giúp đỡ, đơn thuần chỉ là sức mạnh Thần Đạo cảnh lại có thể đánh lùi Thần Minh cảnh?”
“Chuyện là, đúng là một chuyện lạ.”
“……”
“Lần nữa.”
Cô gái đó không tin, xông về phía Vương Kình Phu.
“Vô ích thôi!!”
Vương Kình Phu hét lên một tiếng, một quyền lần nữa bay đến, sau đó cô gái đó bay thẳng lên trên, ổn định tư thế, đứng ngay tại chỗ, nắm tay phải của nàng có hơi bất giác run lên.
Mọi người trố mắt nhìn.
Nói thật, ai ở đây không phải là cường giả đỉnh cấp cơ chứ? Sống cả trăm năm, ngàn năm thậm chí cả vạn năm đều rất bình thường.
Bọn họ thật sự không thể nào hiểu được rốt cuộc là tại sao?
“Các hạ, chuyện này là?”
Bọn họ nhìn sang Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lạnh lùng nói: “Đừng nói đến cô gái này, cho dù là một cô gái có tu vi Thái Cổ Thần Vương Cảnh, tỉ sức bình thường với hắn chứ không phải dựa vào những thủ đoạn chiến đấu khác, cũng sẽ vào thế bất lợi mà thôi.”
“Nhưng mà… chuyện này là vì sao?”
Bọn họ không hiểu.
“Kình Phu Thần Thể.”
Diệp Thiên Dật thờ ơ nói.
“Kình Phu Thần Thể?”
Bọn họ đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
“Không biết.”
“Từ trước đến nay chưa hề nghe qua loại thể chất như thế này.”
“Hơn nữa chỉ là một thể chất mà có thể bù đắp được khoảng cách đó? Tuy là khoảng cách về sức mạnh, tuy trong tình huống bình thường, thì loại khoảng cách này cũng sẽ biến mất ngay trong chớp mắt, nhưng Thần Đạo cảnh khiến Thần Minh cảnh văng lên, chuyện này đã nói rõ vẫn đề rồi.”
“……”
Mấu chốt nhất là ở chỗ, ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, không có bất cứ sức mạnh nào khác can thiệp vào, càng chẳng có linh khí nào, hoàn toàn chính xác là sức mạnh của chính hắn.
Chuyện này đúng là không thể tin được.
“Các ngươi chưa nghe qua cũng là chuyện bình thường, bởi vì…”
Diệp Thiên Dật mới nói được một nửa thì dừng lại, rồi cười nói: “Bỏ đi, không nói cũng được.”
“Các hạ, những người đang ngồi đây cũng chẳng phải những hạng hời hợt, ta đây chưa bao giờ nghe nói qua, kính mong ngươi giải thích rõ.”
Tại sao bọn họ lại chưa từng nghe qua?
Phí lời, Diệp Thiên Dật tự mình bịa ra một cái tên thể chất bừa bãi, bọn họ có thể nghe qua mới lạ.
Diệp Thiên Dật đứng lên, bước chầm chậm nói: “Kình Phu Thần Thể, là một loại thể chất chí dương, khắc chế âm thể, mà nữ thuộc âm, cảnh giới có mạnh đến mấy cũng sẽ bị sức mạnh của Kình Phu can dự được đến, so với việc nói có sức mạnh khác can dự vào thì chi bằng nói dương áp chế được âm.”
“Chuyện này thì có thể hiểu được, nhưng mà cảnh giới chênh lệch lớn đến vậy…”
Diệp Thiên Dật nói: “Sở dĩ cảnh giới chênh lệch như vậy mà vẫn có hiệu quả bất ngờ đến vậy, là bởi vì đó mới là ý nghĩa thật sự của Thần thể, về thời gian đối kháng, cảnh giới đã không còn quan trọng nữa, bởi vì sẽ có Thiên đạo giúp hắn chiến đấu.”
“Thiên Đạo?”
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Long Linh Quân: “……”
Đại ca à! Đừng chém nữa! Quá hoang đường rồi.
“Muốn thành thần, thần cách và thần thể thiếu một cái cũng không được, thần cách là chìa khóa, thần thể là con đường sau khi chìa khóa mở cánh cửa đó ra, hắn bây giờ đã xây dựng đường xong, chỉ thiếu mỗi chìa khóa, bởi vậy nên, tại sao thành tựu trong tương lai của hắn lại thấp chứ?”
Lời này của Diệp Thiên Dật đã lừa nhóm đại lão ở đây đơ cả người ra.
Ngươi nói có sơ hở thì đúng là có, nhưng tất cả những sơ hở này họ cũng không thể nói là sơ hở, bởi vì bọn họ không chắc rất nhiều chuyện, ngươi bảo không tin nhưng nó lại rất có lí, suy cho cùng thì sự việc khi nãy cũng bày ra trước mắt rồi.
Mà Diệp Thiên Dật nói xảo quyệt thì có xảo quyệt, hắn trong một cuộc nói chuyện đơn giản đã khiến địa vị của mình trở nên cao hơn địa vị của bọn họ rồi.
Giống như Diệp Thiên Dật là giáo viên, bọn họ là học sinh vậy.
“Thần thể… theo như các hạ nói, vậy trên thế giới này cũng sẽ có không ít sự tồn tại vừa sở hữu Thần thể vừa có Thần cách, vậy tại sao lại không thể có được trình độ cao hơn chứ?”
Diệp Thiên Dật nói: “Thần thể? Không không không, thứ ngươi nói chỉ là một thể chất đặc biệt, vốn không phải Thần thể.”
“Cửu m Chi Thể?”
Diệp Thiên Dật lắc đầu cười: “Hạng hai mà thôi.”
Xùy.
Mọi người thở ra một hơi.
“Hàn Thể Vạn Năm?”
Diệp Thiên Dật vẫn cứ cười lắc đầu: “Hạng hai thôi.”
“Bất Tử Chi Thân?”
“Hừ, chỉ là thể chất nhất lưu mà thôi.”
Bọn họ sững sờ nhìn nhau.
“Các hạ, lời này của ngươi đã hoàn toàn làm mới những hiểu biết của bọn ta.”
Diệp Thiên Dật nói: “Rất đơn giản, những thể chất bọn họ nói có sức mạnh đáng sợ như những gì khi nảy các ngươi chứng kiến không? Nếu như không có, vậy thì không phải Thần thể.”