Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1667 - Chương 1663: Vui Mà

Chương 1663: Vui mà
Chương 1663: Vui mà

Sau ngày hôm nay trôi qua, kỳ thật sau này mấy người này cho dù có biết Diệp Thiên Dật là ai đi chăng nữa chắc chắn cũng không ra tay, đương nhiên là cũng có khả năng là cần một chút thời gian.

Nếu như mấy người bọn họ mà còn tình nghĩa thì bọn họ sẽ không quan tâm Diệp Thiên Dật rốt cuộc là ai, mà bọn họ chỉ cần biết họ đã nợ Diệp Thiên Dật một ân tình lớn.

Có lẽ trong tương lai, phần ân tình này của họ sẽ vô cùng quan trọng với Diệp Thiên Dật!

Bởi vì Diệp Thiên Dật biết rằng, chuyện này chắc chắn không thể giấu diếm nổi đâu!

Diệp Thiên Dật rất nổi tiếng trong nhân tộc, sở dĩ Diệp Thiên Dật dám dùng cách này bởi vì hắn chưa từng công khai lộ mặt trước nhân tộc cho nên rất ít người biết được tướng mạo của Diệp Thiên Dật ra sao!

“Cũng gần đến giờ rồi, vậy bổn tọa đi trước đây.”

Diệp Thiên Dật đứng dậy nói.

Soạt.

Diệp Thiên Dật cứ đi như vậy, không biết bao nhiều cùng đồng loạt nhao nhao đứng dậy nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

“Ngài phải đi rồi ư?”

Diệp Thiên Dật gật đầu.

“Để ta tiễn ngài!”

Lăng Vô Song nói.

“Không cần đâu, à đúng rồi, ba ngày nữa các ngươi tìm cho bổn tọa một nơi thật rộng, bổn tọa sẽ giảng đạo một lần. Có bao nhiêu người được lợi, được lợi nhiều hay ít còn phải dựa vào may mắn của họ.”

Diệp Thiên Dật nói.

Đúng vậy!

Diệp Thiên Dật dự định ba ngày sau sẽ rời khỏi đây, nhiều nhất cũng là bảy ngày!

Bởi vì một màn hôm nay đã diễn ra rất thuận lợi, vậy thì tiếp theo đây Diệp Thiên Dật hẳn sẽ dám làm chuyện lớn hơn, hắn chỉ cần hoàn thành cái nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống Tiên Nhân, lấy được sự kính trọng ngưỡng mộ của mười triệu người, vậy thì cần phải có nhiều người hơn nữa rồi.

Hiện tại số người kính trọng Diệp Thiên Dật đã đạt đến con số hơn một triệu người, gần như là toàn bộ người ở những thành trì quanh Tạo Hóa Phong, đa phần bọn họ chưa từng gặp Diệp Thiên Dật nhưng bọn họ tin vào hắn!

Ba ngày sau cho dù số lượng người vẫn không đủ thì dần dà điều này cũng lan truyền trong yêu tộc, thêm sự giúp đỡ của những cường giả này nữa thì không lâu nữa sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ trong kỳ hạn.

Chuyện của Mộc Linh Nhi cũng vô cùng cấp bách, Diệp Thiên Dật phải nhanh chóng đưa nàng đi.

“Nhất định sẽ làm thật ổn thỏa, đây là vinh hạnh và may mắn của mọi người.”

Diệp Thiên Dật gật đầu sau đó định rời đi.

“Đúng rồi.”

Diệp Thiên Dật dừng bước, ánh mắt nhìn về phái Lăng Vô Song.

“Bổn tọa nghe nói Chú Lôi Yêu Vực đang truy nã Ma Hồ tộc?”

Lăng Vô Song khẽ cau mày nghĩ đến điều gì đó, sau đó nhìn về phía Đỉnh Thiên Thân Vương, rồi nói với Diệp Thiên Dật: “Là thế này, một vị thân tín của thân vương của bản tôn bị Ma Hồ tộc giết hại.”

“Chuyện này bổn tọa nghe nói rồi, bởi vì một học sinh của bổn tọa rất có duyên với bổn tọa đã làm điều này.”

“Hóa ra là như vậy!”

Lăng Vô Song nói.

“Ừm, nguyên do trong chuyện này bổn tọa sẽ không nói nữa, ngươi tự tìm hiểu là biết.”

Lăng Vô Song gật đầu.

Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn Đỉnh Thiên Thân Vương nói: “Bản thân tự tạo nghiệp ắt không thể sống, bổn tọa cũng hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng người chết rất khó có thể sống lại. Thay vì tìm sách trả thù thì chi bằng tìm ra vấn đề của bản thân, nghĩ xem bản thân đã từng hại bao nhiêu người, nghĩ xem bản thân nên giáo dục thế hệ sau như nào để bi kịch này không còn tái diễn nữa.”

Ồ!!!

Nghe xong những lời của Diệp Thiên Dật, mọi người đều xôn xao.

Hắn nói cái gì cơ?

Người chết rất khó sống lại?

Không đúng, không phải là người chết rồi thì không thể sống lại sao? Vậy tại sao lại trở thành người chết rồi rất khó sống lại chứ?

Chẳng lẽ là…

Đù má?

Diệp Thiên Dật nói xong thì rời đi.

“Nè nè nè, anh giai Tiên Nhân đợi bổn Tiên Nữ với.”

Sau đó Y Thất Nguyệt muốn đuổi theo.

“Quận chủ Y!”

Lăng Vô Song lạnh lùng nói một câu.

Y Thất Nguyệt vội vàng dừng chân lại.

“Yêu Thần Điện hạ.”

Y Thất Nguyệt hành lễ, gắng gượng nở một nụ cười.

“Quận của ngươi bản tôn đã phái một quận chủ mới đến đó rồi, từ nay trở đi ngươi hãy sống một cuộc sống mà ngươi muốn đi.”

Đôi mắt xinh đẹp của Y Thất Nguyệt đột nhiên sáng lên.

“Thật ư?”

“Ừm.”

Lăng Vô Song gật đầu.

“Yêu ngươi chết đi được.”

Y Thất Nguyệt vội vàng chạy đến trực tiếp ôm lấy Lăng Vô Song.

“Chuyện này…”

Mấy người khác nhìn nhau.

Đây là Yêu Thần đó, mà Y Thất Nguyệt chỉ là một quận chủ, cái này??

“Chú ý lễ nghĩa!”

Lăng Vô Song quát lớn một tiếng.

“He he, biết rồi biết rồi, vậy bổn tiên nữ đi trước đây.”

“Nếu như sau này muốn đến đây thì lúc nào đến cũng được.”

Lăng Vô Song nói.

“Ta biết rồi!”

Ánh mắt mấy người khác tiễn Diệp Thiên Dật bọn họ rời đi.

“Đúng là cao nhân! Đúng là cao nhân!”

Bọn họ cảm thán nói.

“Đúng vậy, ngoài ra còn là một người có tấm lòng độ lượng, khiêm tốn dễ nói chuyện, hết lòng vì người khác, đây mới là phong thái của một cường giả đỉnh cấp nên có mới đúng, chứ không phải là một kẻ hùng hổ đáng sợ, lòng dạ hẹp hòi, không coi ai ra gì. Bản thân có sức mạnh thì nên mở rộng sức mạnh này ra, tạo phúc cho càng nhiều người hơn! Chỉ mỗi điểm này thôi mà chúng ta đã không bì kịp rồi.”

“Xích Tâm tôn giả, Thủy Nguyệt tôn giả, chúng ta đã nợ ngài ấy một ân tình lớn rồi.”

Xích Tâm tôn giả nói: “Đáng tiếc là chúng ta thật sự không biết phải cảm ơn ngài ấy như thế nào, nếu hắn có việc cần đến chúng ta, ta nguyện vì hắn mà hiến dâng cả sinh mạng của mình!”

Lăng Vô Song nói: “Kẻ nợ ân tình của của hắn không chỉ có một mình các người, tính ra bản tôn cũng nợ hắn một ân tình lớn rồi.”

Lăng Vô Song nhìn về phía Đỉnh Thiên Thân Vương.

Đỉnh Thiên Thân Vương vội vàng quỳ xuống đất.

“Yêu Thần Điện hạ.”

“Đỉnh Thiên Thân Vương, nếu như bản tôn nhớ không lầm thì con con trai của ngươi có ác ý với nàng trước đúng không?”

Đỉnh Thiên Thân Vương run rẩy cả người.

“Phải…”

“Vậy thì không cần bản tôn nói nhiều nữa đúng không?”

“Đã hiểu!”

“Ừm, truyền lệnh của ta, đưa Ma Hồ Tộc về nơi ở của họ, ban cho họ một toàn thành và vô số linh khí với linh vật, đồng thời tộc trưởng của Ma Hồ tộc cũng trở thành trưởng lão của bản tôn để bày tỏ sự áy náy của bản tôn.”

“Vâng!”

……

“Người đâu rồi.”

Y Thất Nguyệt chạy ra ngoài không thấy Diệp Thiên Dật đâu, không biết hắn chạy đi đâu rồi, sau đó nàng chỉ đành vội vàng trở về.

Mấy tiếng sau.

Bên một cái bờ hồ nhỏ không người, Diệp Thiên Dật đang ngồi đó nướng hai con cá vừa mới câu được, phía sau truyền tới tiếng bước chân.

“Ta biết ngay ngươi sẽ tới mà.”

Diệp Thiên Dật thổi thổi cả nướng, đứng dậy đưa cho Long Linh Quân một cái.

Long Linh Quân nhận lấy: “Ngươi vừa mới ăn nhiều như vậy mà vẫn chưa no hả?”

Diệp Thiên Dật bất lực nhún vai: “Ta ăn no cái cớt ấy, nhiều người cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, làm sao ta ăn được?”

Long Linh Quân cười như không cười nhìn Diệp Thiên Dật.

“Làm gì đấy?”

Diệp Thiên Dật trợn trắng mắt.

“Ta đang nghĩ là con người ngươi sao mà thần kì như vậy nhỉ?”

“Há?”

Diệp Thiên Dật nhìn nàng.

“Ngươi thật sự không phải là một vị nào đó của thời đại Chúng Thần chuyển thế đấy chứ? Chỉ đơn thuần là được truyền thừa từ một vị nào đó của thời đại Chúng Thần ư, ta cảm thấy không đúng lắm đâu.”

Diệp Thiên Dật: “…”

“Ngươi muốn nói gì đây?”

“Ý bản tôn là, sao ngươi lại mạnh như vậy? Trong đầu ngươi toàn mấy thứ gì thế? Chỉ toàn làm mấy việc khiến người ta kinh ngạc thôi, ngươi làm mấy việc như thế này ở yêu tộc, thậm chí còn giúp Chú Lôi Chi Vực có thêm nhiều cường giả như thế, đến cả Yêu Thần cũng phải tin tưởng bội phục ngươi, ngươi định làm gì vậy?”

Bản lĩnh của Diệp Thiên Dật thì khỏi phải nói, chỉ là rất tò mò việc hắn muốn làm gì.

“Vui mà.”

Long Linh Quân: “…”

Bình Luận (0)
Comment