Diệp Thiên Dật không chống lại được.
Mẹ kiếp!
Cứ thế rời đi có phải là tốt biết bao! Sao ngươi lại để hắn thấy được một thứ khó hiểu như thế?
Ngươi nói xem, bất kỳ người bình thường nào, hắn cũng có thể chống lại như vậy sao? Không thể đâu nhỉ!
Nhất là Diệp Thiên Dật biết, ba dấu chấm hỏi này đại diện cho cấp bậc gì của bảo vật!
“Sao thế?”
Y Nhân Tuyết khá ngạc nhiên khi thấy Diệp Thiên Dật dừng bước.
Con người nàng rất lười quan tâm mấy chuyện này, nhưng Diệp Thiên Dật tương đối đặc biệt, hắn có ơn cứu mạng nàng, đồng thời, nàng cũng rất có cảm tình với Diệp Thiên Dật, chí ít thì họ cũng được coi là bạn bè nhỉ?
Thái độ của nàng đối với Diệp Thiên Dật đột nhiên rất tốt.
“À… trước mặt hình như có bảo vật.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Bảo vật ở đây nhiều thật, muốn đi xem thử không?”
Diệp Thiên Dật nói: “Phía trước không bình thường lắm, ta qua đó một chuyến, hai người ở lại đây nhé, cầm lấy.”
Diệp Thiên Dật đưa cho Y Nhân Tuyết một viên đan dược.
“Giải độc đan?”
“Ừm, độc ở đây lạ, giải độc đan này chắc hiệu quả tốt hơn so với của ngươi, nếu trong một thời gian ngắn ta không quay lại, các người hãy trở về nơi Linh Nhi sống trước đây ẩn náu.”
“Ừm.”
Sau đó, Diệp Thiên Dật liền đi.
“Chết tiệt!”
Diệp Thiên Diệp cảm thấy bản thân sắp phát hiện ra bí mặt của Tinh Thần Chi Hải này rồi!
Vì sao ư?
Vì hắn càng đi về bên này thì cảm thấy độc tính trong không khí càng mạnh, thậm chí là mạnh hơi thái quá!
Cảm giác rất rõ ràng!
Chẳng lẽ đồ vật hiển thị dấu chấm hỏi này là mấu chốt của độc lực mạnh mẽ ư?
Diệp Thiên Dật suy nghĩ rồi tiếp tục đi về phía trước!
Độc tính này nằm ngoài dự liệu của Diệp Thiên Dật!
Càng tới gần, cảm giác này càng mãnh liệt!
Tuy rằng sinh vật bao nhiêu vạn năm khác quả thực có thể có uy lực này, nhưng nhìn khoảng cách một chút, Diệp Thiên Dật đứng cách độc vật thiên địa này hơn mười km, với khoảng cách này, dù cho độc có phát tán thì cũng không tới mức mạnh như vậy, chưa kể, cả cái Tinh Thần Chi Hải này lớn như thế đều có độc, chắc chắn đây không phải là việc mà độc vật thiên địa mấy trăm vạn năm có thể làm được.
Trong phạm vi mấy trăm km đều biến thành một vùng độc, độc của vùng này vô cùng ghê gớm.
Dẫu sao kiến thức của Diệp Thiên Dật cũng nói cho hắn biết là không đơn giản.
Diệp Thiên Dật uống một viên đan dược cửu giai, sau đó giải phóng linh lực của bản thân để chống lại độc lực này.
“Không được, không chống nổi! Thẻ Vô Địch!”
Diệp Thiên Dật đành sử dụng Thẻ Vô Địch, nếu không hắn không thể trụ được.
Thời gian từ từ trôi qua, Diệp Thiên Dật đã tới được chỗ này!
“Độc này......”
Bây giờ, vì Diệp Thiên Dật có Thẻ Vô Địch, nên xem như hắn bình an, nhưng ở đây, hắn không còn thấy bất kỳ sinh mệnh nào nữa.
Những nơi khác, cho dù có độc trong không khí, thì ít nhất mấy thứ đó còn sinh tồn được, còn ở đây thì hoàn toàn không!
Phía trước, Diệp Thiên Dật nhìn thấy một tia sáng, là tia sáng màu xanh, đây không phải độc khí, mà là ánh sáng thật!
Diệp Thiên Dật tin chắc rằng, giờ mà Thái Cổ Thần Vương cảnh tới được chỗ này, chắc cũng sẽ biến thành máu loãng thôi.
“Để ta thử độc này xem.”
Sau đó Diệp Thiên Dật lấy ra một thanh kiếm phẩm cấp không hề kém, đã đạt đến cấp Thánh đạo!
Lấy thanh kiếm có phẩm cấp cao, cấp Thánh đạo làm vật thử nghiệm, cũng chỉ Diệp Thiên Dật mới làm được.
Chà chà—
Mẹ ta ơi!
Ngươi thấy không, sau khi lấy thanh kiếm cấp Thánh đạo kia ra, nó cứ thế bị độc trong không khí ăn mòn.
Ục ục—
Diệp Thiên Dật nuốt nước bọt.
Mẹ ơi!!!
Đây có phải khoa trương quá mức rồi không?
Vẫn may có Thẻ Vô Địch này.
Sau đó Diệp Thiên Dật leo qua ngọn đồi nhỏ.
Rất rõ ràng, nơi này rất nhiều năm rồi không ai đặt chân đến, một chút dấu tích cũng không có!
Độc xuất hiện ở nơi này từ mười chín vạn năm trước, sau thời đại của Chúng Thần, cho nên thứ đang phát ra độc lực trước mắt, chính là nguồn gốc của độc ở đây, cũng đến từ thời đại Chúng Thần!
Diệp Thiên Dật nhìn mọi thứ trước mặt.
“Cái này...... là bị rơi xuống đây à?”
Hắn nhìn thấy ở đó có cái hố lớn, mặc dù đã qua nhiều năm, bình thường sẽ bị gió cát che lấp rồi, nhưng độc lực, không che được!
Đó là một viên châu!
Diệp Thiên Dật thấy rất rõ, đó là viên châu có màu xanh lá và xanh dương đan xen.
Không to lắm, to hơn quả bóng bàn chút, vô cùng sáng, mà độc lực chính do viên châu này phát tán ra.
“Linh khí? Rốt cuộc linh khí cấp nào mà có thể phát tán ra độc lực tới mức độ này? Trừ khi bên trong có Pháp Tắc? Nhưng trong mười hai Pháp Tắc cũng không có Pháp Tắc của độc.”
Diệp Thiên Dật suy nghĩ.
Thập đại Huyền Thiên Thánh Khí, Luân Hồi Độ trong tay Diệp Thiên Dật xếp thứ hai, Diệp Thiên Dật cũng biết cường độ của nó, nhưng không thể so sánh được, bởi vì Luân Hồi Độ hoàn toàn không phải là linh khí kiểu tấn công.
Nhưng trong Thập đại Huyền Thiên Thánh Khi cũng không có thứ này.
Vù vù vù—
Ngay tại lúc này, viên châu kia lắc lư.
Diệp Thiên Dật đột nhiên cau mày và mở to mắt nhìn nó bay lên.
“Cái quỷ gì đây?” Diệp Thiên Dật ngẩn người.
Sao viên châu này lại bay lên khi mình bước tới chứ?
Vù—
Viên châu toé ra một tia sáng và đánh trúng cơ thể Diệp Thiên Dật.
Không có cảm giác, vì Diệp Thiên Dật đã dùng Thẻ Vô Địch!
Tuy nhiên, Diệp Thiên Dật không cảm thấy bị đe doạ, sau đó..... viên châu này theo tia sáng đi vào cơ thể Diệp Thiên Dật.
Đôi mắt Diệp Thiên Dật đột nhiên lồi ra, lộ đầy những tia máu.
“Ợ--”
Sắc mặt hắn trở nên hung ác.
Vì có Thẻ Vô Địch, khiến Diệp Thiên Dật buông lỏng cảnh giác, cái chính là Diệp Thiên Dật không ngờ, viên châu này có thể xuyên thấu lớp phòng ngự của Thẻ Vô Địch.
Phụt—
Diệp Thiên Dật nửa quỳ trên mặt đất.
“Aaaa--”
m thanh gầm gừ trầm thấp truyền đến từ cổ họng hắn.
Cảm giác này vô cùng khó chịu!
Một sức mạnh bung ra từ cơ thể Diệp Thiên Dật!
Sức mạnh Tu La!
Đây là sức mạnh Diệp Thiên Dật ép bản thân thôi thúc, vì hắn phải dùng sức mạnh Tu La để chống lại một vài sức mạnh không thể chịu nổi!
Thời gian dần qua đi......
Diệp Thiên Dật nằm trên đất đột nhiên mở mắt, sau đó ngồi dậy.
“Chuyện gì đây?”
Diệp Thiên Dật vội liếc mắt nhìn cơ thể mình.
Không bị thương.
Tu vi không thăng cấp.
Cũng không có độc.
Độc lực mạnh xung quanh đang dần tiêu tan.
“Nó đã vào trong cơ thể mình rồi!”
Diệp Thiên Dật vội cau mày!
Đệt!
Cái gì vậy!
Diệp Thiên Dật có thể phát hiện ra rằng, viên châu đó đã vào trong Thần Hải của mình, nếu cí Thần Hải của hắn là một vũ trụ, viên châu này đã hoá thành hằng tinh ở đó, và không phát tán ra bất kỳ sức mạnh nào, cũng không gây hại gì cho hắn.
Mẹ nó, chỉ là không thể hiểu nổi.
“Viên châu này lại có thể xuyên qua lớp phòng ngự Thẻ Vô Địch của ta, dù ta biết hệ thống không phải vô địch tuyệt đối, nhưng rốt cuộc là cái gì, mà có thể xuyên qua lớp phòng ngự của Thẻ Vô Địch dễ dàng như vậy!”
Diệp Thiên Dật cảm thấy khó hiểu! Hơn nữa, giờ là tình cảnh nào hắn cũng không rõ, đúng là không thể hiểu nổi.
“Cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, rời khỏi đây trước đã.”