Diệp Minh đơ cả người.
Không chỉ hắn, mà Y Nhân Tuyết cũng ngốc luôn.
Đây là chiêu thức gì thế?
Nàng chỉ có thể nghĩ đó là ảo giác!
Ảo giác vẫn là ảo giác, sở dĩ được gọi là ảo giác bởi tất cả đều là giả!
Tuy nhiên...
Kỳ lạ là Thái Cổ Thần Vương cảnh đó biến thành con rùa, bị Diệp Thiên Dật dùng kiếm đâm xuyên qua, giờ bọn họ trở thành xác chết nằm ở đó, mùi máu tanh sực mũi...
Chuyện này không thể giả được?
Y Nhân Tuyết thừa nhận, thế giới quan của mình đã sụp đổ.
“Tại sao lại cứ chọc vào ta, trong mắt các ngươi, ta dễ trêu ngươi thế à? Rõ ràng ta ở đại lục này ta đã làm nhiều việc khiến người đời xúc động, mà mấy người các ngươi còn không phục ư? Đúng là ta không thể hiểu nổi mà.”
Diệp Thiên Dật nhìn Diệp Minh đôi mắt đang trợn tròn, đôi chân run lên nói.
Đúng vậy, Diệp Thiên Dật thật không hiểu được.
Rõ ràng hắn đã làm bao nhiêu việc kinh thiên động địa, rất nhiều cường giả đều tin phục, nhưng chính những thiên tài này, bọn họ cứ không phục, vì trong lòng họ có cả vạn lý do để phản bác, không thừa nhận Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật bó tay, vì cái gì chứ?
Diệp Minh kia đã bị doạ cho sợ hãi!
Thái Cổ Thần Vương cảnh trước mặt Diệp Thiên Dật giống như con kiến à?
Là hắn chưa thức tỉnh ngủ hay thế nào đây?
“Diệp… Diệp Thiên Dật... ta không phải không thừa...”
Soạt—
Ngay cả cơ hội để nói xong Diệp Thiên Dật cũng không cho hắn, một kiếm chém đứt đầu hắn một cách nhẹ nhàng.
Diệp Thiên Dật giờ đã là Thiên Thần cảnh tứ giai, cộng thêm thể phách của hắn gần như đã đạt tới Tam Hồn cảnh, giết một tên Diệp Minh dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, Diệp Minh này bị doạ cho sợ vỡ mật rồi, hắn đứng còn chả vững.
Diệp Thiên Dật thu nhẫn không gian của những cường giả đó lại.
“Đi thôi.”
Rồi Diệp Thiên Dật nói.
Y Nhân Tuyết định thần lại.
“Ừm...”
Trên đường...
“Diệp công tử, chiêu thức vừa rồi ngươi sử dụng là gì thế?”
Y Nhân Tuyết biết mình hỏi cái này không hay cho lắm, nhưng nàng thực sư muốn biết.
“Không nói ngươi biết đâu.”
Diệp Thiên Dật châm điếu thuốc và cười.
“Có lẽ...”
Diệp Thiên Dật nhìn Y Nhân Tuyết, nhịn cười khéo miệng nói: “Nếu ngươi làm người yêu ta, ta sẽ nói ngươi biết, vì nó là bí mật, cho nên ta chỉ có thể nói với người của mình thôi, giờ chúng ta chỉ là bạn bè, chưa tới mức là người của ta, nếu là người yêu thì được.”
Y Nhân Tuyết chỉnh lại tóc tai, nói: “Diệp công tử xem trọng ta rồi, là ta không xứng, ngươi nên tìm người tốt hơn ta đi.”
“Này, ngươi đang phát cho ta thẻ người tốt đấy à?”
Diệp Thiên Dật bất lực cười.
“Đâu có.”
Y Nhân Tuyết hơi xấu hổ.
“Được rồi, được rồi, không đùa ngươi nữa.”
Bọn họ ra đến Tinh Thần Chi Hải rồi.
Soạt—
Diệp Thiên Dật phóng thích sức mạnh không gian và rời xa hàng trăm km.
“Chỗ này chắc an toàn rồi, chúng ta từ biệt tại đây đi.”
Diệp Thiên Dật nói với Y Nhân Tuyết.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Y Nhân Tuyết hỏi.
“Ta ư? Ta cũng không biết nữa?”
Diệp Thiên Dật cười.
“Sao ngươi không đến Hạo Thiên điện?”
“Không không.” Diệp Thiên Dật lắc đầu rồi nói tiếp: “Ta không thích kiểu này, ta đi nơi nào tuỳ duyên thôi, có thời gian sẽ đến Hạo Thiên điện thăm hỏi.”
“Ừm, vậy hẹn sau này gặp lại.”
“Ấy ấy ấy, add QQ chứ?.”
Diệp Thiên Dật nhếch mép cười.
“Được!”
Add QQ xong, Diệp Thiên Dật đưa Mộc Linh Nhi rời khỏi đây.
Y Nhân Tuyết cũng vội vàng gửi tin cho cha mình.
...
Trời tối rồi, trên cánh đồng nào đó của Tinh Thần Yêu Vực, Diệp Thiên Dật dùng Phép tạo hóa tạo ra một cái phòng, ngoài phòng đang làm một cái bếp nướng BBQ cùng với Mộc Linh Nhi, thơm phức.
“Anh ơi, giờ chúng ta đi đâu?”
Mộc Linh Nhi ngồi đó, vừa nướng cánh gà, vừa chớp mắt hỏi.
“Đương nhiên là tìm chị ngươi rồi.”
Diệp Thiên Dật nhéo má nàng.
“Nhưng... nhưng phải đi đâu tìm chị đây?”
Mộc Linh Nhi hỏi.
“Không sao, ta có cách, ngươi trông chừng không khét bây giờ, bỏ nhiều bột ớt này vào.”
“Vâng vâng!”
Sau đó Diệp Thiên Dật vào phòng ngồi.
Diệp Thiên Dật còn có một năng lực trước đây đạt được, gọi là thiên cơ.
Đúng thế!
Là dùng để thôi diễn thiên cơ!
Trước đó Diệp Thiên Dật dùng năng lực thôi diễn ra số QQ của Bạch Hàn Tuyết, sau này, Diệp Thiên Dật cũng dùng phương thức liên lạc này để thử thôi diễn số của Diệp Tiên Nhi, tiếc là đã thất bại!
Vì thế, Diệp Thiên Dật biết thứ này có giới hạn của nó, tuy nhiên Diệp Thiên Dật không hiểu, vì sao Diệp Thiên Dật không thể thôi diễn ra số QQ của Diệp Tiên Nhi, chuyện này có phải hơi nghịch lý không?
Nhưng sau khi thời gian chờ làm mới trôi qua, Diệp Thiên Dật không bỏ cuộc mà thôi diễn tin tức của Diệp Tiên Nhi lần nữa, phạm vi thôi diễn lần này khá lớn và đã thành công!
Đúng như dự đoán!
Thần Vực!
Lần này, Diệp Thiên Dật chỉ lấy thái độ muốn thử một chút, xem thử có thể thôi diễn ra tin tức của chị Mộc Linh Nhi hay không, khoan nói tới việc thôi diễn số QQ vô cùng tinh vi, cho một cái phạm vi lớn như Thần Vực này cũng được, ít nhất Diệp Thiên Dật biết nên đi hướng nào!
Diệp Thiên Dật nhắm mắt lại!
“Thôi diễn!”
Một lúc sau, Diệp Thiên Dật mở mắt ra.
“Đế quốc Nguyệt Thần.”
Diệp Thiên Dật từ Hạ Vực lên Thượng Vực, đáp xuống đế quốc Nguyệt Thần, gặp được Đoan Mộc Tiểu Tiểu, rồi đi tìm Đoan Mộc Huyên, đó chính là đế quốc Nguyệt Thần!
Thôi diễn cho thấy, chị của Mộc Linh Nhi đang ở đế quốc Nguyệt Thần!
Còn cụ thể ở đâu thì chưa thôi diễn ra, nhưng ít ra Diệp Thiên Dật cũng biết được là phải đi đâu rồi.
Diệp Thiên Dật bước ra ngoài, mùi của cánh gà nướng thơm nhức mũi.
“Thơm quá đi.”
“Anh ơi, nướng xong rồi, cầm lấy này.”
Mộc Linh Nhi đưa cánh gà nướng cho Diệp Thiên Dật, trên tay nàng cầm khoai tây và súp lơ nướng.
Nàng không ăn thịt, Diệp Thiên Dật cũng hiểu lí do trước giờ Mộc Linh Nhi không ăn thịt, vì nàng là linh vật thiên địa hóa hình.
Đương nhiên, nàng có thể ăn thịt, vì giờ nàng là người rồi, nhưng nàng không thích.
“Ừ, ăn xong chúng ta đi đế quốc Nguyệt Thần nhé.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Chị ở đó ư?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ừm, ta biết trước mắt là ở Đế quốc Nguyệt Thần, còn cụ thể hơn thì ta không xác định được, đi Đế quốc Nguyệt Thần, sau khi đến đó, cũng chỉ có thể loanh quanh tìm thôi.”
“Vâng vâng vâng!”
Mộc Linh Nhi thật sự cảm động, nàng không ngờ Diệp Thiên Dật vì giúp nàng tìm chị mà bỏ ra nhiều như vậy.
“Cảm ơn anh.”
Mộc Linh Nhi cúi đầu nói nhẹ, giọng nói khá nghẹn ngào.
Diệp Thiên Dật cười và xoa đầu nàng: “Ngốc ạ, còn nói cảm ơn với ta làm gì?”
“Bởi vì... Linh Nhi không giúp gì được cho anh hết, lúc nào cũng làm phiền anh.....”