Bên này Diệp Thiên Dật đang tu luyện, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh.
“Ting......chúc mừng ký chủ đã nhận được đơn hàng đầu tiên, có muốn kiểm tra không?”
Hả?
Diệp Thiên Dật mở mắt.
Nhận đơn rồi?
Sao lại thế được?
Sau đó Diệp Thiên Dật mở mắt ra.
“Kiểm tra thử!”
Trước mặt hắn xuất hiện một hình ảnh.
Điều kiện: đẹp trai, điềm tĩnh, biết ăn nói, gặp biến không hoảng, có thể tuỳ cơ ứng biến, lòng vững vàng, biết đàn, y thuật, trận pháp, tinh thông văn thơ......
Chết tiệt!
Còn rất nhiều điều kiện.
Địa chỉ: số 79 đường Bích Ba, quận Nguyệt Thần, thành Nguyệt Thần Thánh, số điện thoại: 1550525xxxx, thời gian: 12h trưa mai.
Hoa hồng: ba mươi triệu + 2 linh vật thiên địa Thần Hư cấp.
Mắt Diệp Thiên Dật sáng lên.
Ồ, còn có thể kiếm được tiền nữa chứ?
“Thành Nguyệt Thần Thánh, thành chủ của đế quốc Nguyệt Thần, may là không xa.”
“Ting...... chúc mừng ký chủ đã đạt được kỹ năng bậc thầy dương cầm, trở thành nghệ nhân dương cầm hàng đầu.”
Diệp Thiên Dật: “......”
Hệ thống này thật lợi hại!
Biết dựa theo yêu cầu của nhà tuyển dụng giúp Diệp Thiên Dật đạt được một vài năng lực!
Bản thân Diệp Thiên Dật rất giỏi về y thuật, trận pháp cũng vậy, đẹp trai, chín chắn, miệng lưỡi lanh lợi...... à ừ thì, cũng biết nói chuyện, còn đàn thì...... thật sự không biết.
Diệp Thiên Dật vươn vai: “Ngày mai sẽ đi làm.”
......
Sáng sớm ngày thứ hai.
“Chào Diệp công tử.”
Diệp Thiên Dật xuống lầu và nhìn thấy Đoan Mộc Huyên đang làm bữa sáng trong bếp.
Đoan Mộc Huyên có hơi khó chịu! VipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Sáng nay dậy nàng mới biết đêm qua mình bị hôn mê, may là không xảy ra chuyện gì.
Nàng tức chết mất, giận không thể xông thẳng vào phòng Đoan Mộc Tiểu Tiểu đánh vào mông cô bé.
Nhưng thôi bỏ đi.
Vẫn may, Diệp Thiên Dật là người chính trực, mặc dù háo sắc, nhưng hắn đối xử rất tử tế với người khác.
Suýt chút nữa thì nàng bị chính cháu gái của mình hại rồi.
“Chào buổi sáng, thơm quá đi.”
Diệp Thiên Dật nghiêng người lại.
“Đỡ hơn rồi chứ.”
Diệp Thiên Dật ngồi cạnh cái bàn: “Hai nhóc kia vẫn chưa dậy à?”
“Ta đoán 2 đứa xem hoạt hình cả đêm, và giờ vẫn đang ngủ say.”
Đoan Mộc Huyên cười bất lực.
“Ta thấy không sao cả, tu luyện dĩ nhiên quan trọng, nhưng nếu còn nhỏ mà chỉ biết ngày ngày khổ luyện, thì cũng đáng tiếc là tuổi thơ quý giá, phải không?”
“Đúng vậy.”
Đoan Mộc Huyên gật đầu.
“À phải rồi, hôm nay Huyên Huyên cô nương bận không?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Có thể có hoặc không, Diệp công tử có việc gì à?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “ Ừm, ta muốn đến thành Nguyệt Thần Thánh một chuyến, cho nên có thể phiền Huyên Huyên cô nương chăm sóc Linh Nhi giúp ta một lúc.”
“Được thôi, có gì ta có thể giúp ngươi không?” Đoan Mộc Huyên hỏi.
“Không cần đâu, ăn cơm xong ta đi luôn.”
“Ừ hừ, không vấn đề.”
Ăn xong, Diệp Thiên Dật vội vàng rời đi.
Đoan Mộc Huyên ở trong nhà thu dọn.
Hàng ngày có vẻ nàng rất rảnh, chăm sóc Đoan Mộc Tiểu Tiểu gì gì đó, đó là vì nàng đang âm thầm làm một việc, ngoài mặt nàng ngoài việc là một võ giả, thì cũng là chủ một công ty khá lớn.
Nhưng...... cảnh giới mà nàng để lộ bên ngoài không phải là cảnh giới thực sự.
......
Hoàng Liên mặc chiếc váy màu trắng ngồi trong góc của một quán cà phê, từ từ khuấy cốc cà phê trước mặt.
Nàng thật đẹp, ngồi ở đây, ánh nắng tràn vào qua khung cửa sổ lớn bên cạnh, làm tôn lên làn da trắng ngần của nàng, người qua đường bên ngoài đều quay lại nhìn và choáng váng bởi góc nghiêng của nàng.
Đẹp quá! Đẹp quá đi!
Đúng thế!
Nàng thực sự quá đẹp!
Đây chắc chắn là mĩ nữ hàng đầu như Hàn Nhã Nhi rồi!
Chỉ là, mỗi người mỗi vẻ, vẻ đẹp của bọn họ khác nhau.
Dẫu sao thì bọn họ cũng không thể mang khuôn mặt giống hệt nhau của thẩm mỹ được.
Kiểu con gái thế này, bọn họ ngoài đẹp ra, thì còn khí chất hơn người, đồng thời quần áo của họ, ôi mẹ ơi, đúng là quá tuyệt vời!
“Mỹ nữ, đây là bánh Tiramisu mà cửa hàng chúng ta tặng cho ngươi, mời dùng.”
Một nhân viên phục vụ mang bánh đến đặt trước mặt Hoàng Liên.
Nàng quá đẹp, nhân viên phục vụ này còn tự ti không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Đôi mắt đẹp của Hoàng Liên nhìn về hướng nhân viên phục vụ.
“Tại sao?”
Nàng không hiểu.
“Không rõ, là ý của quản lý cửa hàng, mời dùng.”
Nói xong hắn rời đi.
Không có ý gì khác, chỉ vì Hoàng Liên này ngồi ở đó, mà sau đó quán cà phê đã chật ních.
Sao không ai đến bắt chuyện chứ?
Đúng vậy!
Tự ti!
Nàng quá cao quý, mặc dù nàng đã cố gắng sao cho giống những cô gái bình thường, nhưng nàng không cách nào che giấu được khí chất cao quý của mình, hơn nữa......
Hoàng Liên liếc nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay nàng.
Những người am hiểu về hàng hoá sẽ biết chiếc đồng hồ này chắc chắn có giá bắt đầu bằng tám con số! Cỡ tiền triệu!
Đã gần 12h......
Người nàng đợi vẫn chưa đến.
Cũng không biết là thật hay giả, bất luận thế nào, đợi đến 12h10 mà vẫn chưa đến thì nàng sẽ đi về.
Lúc này, có một chiếc xe taxi dừng ở bên ngoài, một người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Vị trí Hoàng Liên ngồi có thể thấy rất rõ.
Nàng khá ngạc nhiên.
Vì nàng thấy rất rõ người đàn ông bước đến, khiến nàng khá kinh ngạc.
Chưa nói những cái khác, ngoại hình của hắn có hơi khoa trương.
Diệp Thiên Dật bước vào, sau đó nhìn Hoàng Liên ngồi ở góc, rồi bước tới.
Chính là hắn?
Hoàn Liên nhìn Diệp Thiên Dật đang bước tới.
Bỏ qua những thứ khác, Hoàng Liên vô cùng hài lòng về ngoại hình của hắn.
“Xin chào, đó là đơn đặt hàng của ngươi à?”
Diệp Thiên Dật nhìn Hoàng Liên hỏi.
Ôi đệt!
Thế này cũng xinh đẹp quá rồi?
Không phải chứ......
Mẹ kiếp!
Cô gái này đẹp quá đáng, đẳng cấp chắc chắn là khác bọn con gái đó, hơn nữa, khí chất này......
Trên người toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng lại có chút trí thức, học giả, cảm giác của con gái nhà quyền quý, khác hẳn với sự lạnh lùng của Hàn Nhã Nhi và Thường Hi, sự lạnh lùng của hai người đó che đi sự khuê tú của mình, còn sự quyền quý của nữ nhân này che đi vẻ lạnh lùng của nàng, hơi giống...... khí chất của Dao Tịch, Liễu Khuynh Ngữ khi họ ngồi ở địa vị cao vài năm sau.
Nàng mặc một chiếc váy dài lệch vai trắng tuyền, thấp thoáng xương quai xanh tuyệt đẹp, chất liệu váy trắng như trong suốt, phản chiếu ánh sáng nhẹ, tựa như đôi cánh thiên thần, nhưng không hề lộ liễu.
Vạt váy là một đường vòng cung từ thấp đến cao, hơi phồng lên một cách tao nhã, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc của cô gái, những viên kim cương nhỏ như sao điểm xuyết trên góc váy giống như vô số buổi sáng đẹp trời.
Đẹp quá!
Thương Sinh Chi Đồng mở ra...
Mẹ kiếp?
Thái Cổ Thần Vương cảnh lục giai... Thánh Nhân?
Mẹ tôi ơi.
Hoàng Liên đứng dậy, đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ừ, mời ngồi.”
Nói thật, có hơi vượt qua mong đợi của Hoàng Liên.
Không phải nàng đã đặt hàng và nói... đẹp trai thôi sao? Không đến mức một người đẹp trai cỡ này đến đây chứ?
Hơi quá rồi!
Rất hài lòng! Ít ra nàng cũng thích gương mặt này.
“Mỹ nữ không mời ta uống cà phê à?” Diệp Thiên Dật vừa cười vừa hỏi.
“Phục vụ.”
Hoàng Liên nói một câu, sau đó phục vụ đi tới.
“Mời.”
Nàng nói với Diệp Thiên Dật.