Hoàng Liên ngồi ở mép giường, lộ vẻ lúng túng.
“Chơi cũng khá thân ak.”
“Vậy con không sớm giới thiệu cho ta biết à? Con quen nhiều người xuất sắc thế mà họ không được tới chỗ con bao giờ, cho nên chuyện này khá đặc biệt.”
Mẹ Hoàng Liên nở nụ cười đầy hàm ý.
“Chỉ là chơi khá thân thôi, chứ vẫn còn người khác.”
Hoàng Liên vội nói.
“Ừm, mẹ không làm phiền con nữa, các con chơi đi, ngày mai nhớ đến tham gia sinh nhật mẹ đấy, để mẹ làm quen.”
“Con biết rồi mẹ.”
Sau đó nàng tắt video.
“Sao rồi?”
Diệp Thiên Dật cầm điếu thuốc trong tay cười và hỏi.
“Khá khả quan, hình như mẹ có chút tin tưởng rồi.”
Hoàng Liên ngồi đối diện Diệp Thiên Dật nói, nàng cau mày nhìn Diệp Thiên Dật hút thuốc, nhưng không nói gì.
Hắn giúp mình chuyện lớn như vậy, hút điếu thuốc có làm sao, mặc dù nàng không thích.
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Diệp Thiên Dật ngồi cạnh nàng và đặt tay lên đôi chân ngọc ngà của nàng.
Hoàng Liên cau mày.
“Ta có thể chạm vào ngươi bất cứ lúc nào, vì lúc ở đó, ta phải ôm lấy ngươi một cách tự nhiên, nắm tay ngươi, cho nên ta sẽ luôn bất ngờ chạm vào ngươi, ngươi tập quen dần đi.”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng nói.
“Ừm.”
Sao cứ luôn thấy hắn cố ý lợi dụng mình nhỉ?
Tuy nhiên, đã vậy rồi, cũng không sao, sau này mọi người có thể làm bạn bè, dù sao Diệp Thiên Dật biết nhiều bí mật của nàng như thế, hơn nữa sẽ xuất hiện với thân phận bạn trai nàng, không chỉ mỗi lần này, sau có thể vẫn cần sự giúp đỡ của Diệp Thiên Dật nữa.
Bởi vì không thể đưa hắn đến gặp mẹ mình, nên sau này không thể xuất hiện nữa ư?
Điều này không thực tế.
“Được rồi, ta ngủ phòng nào?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Trừ phòng này thì đâu cũng được.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi bừa vào một phòng.
Hoàng Liên liếc nhìn, rồi cũng về phòng mình.
Sáng hôm sau, Hoàng Liên ra khỏi phòng thì đã thấy bữa sáng trên bàn.
Nàng rất bất ngờ.
Hai mươi mấy tuổi là Thiên Thần cảnh tứ giai, vô cùng lợi hại, ở Thượng Vực của Chúng Thần Chi Vực cũng xem như nhân tài kiệt xuất, mặc dù vẫn có khoảng cách so với vài thiên tài đỉnh cấp, nhưng cũng chấp nhận được!
Một người như vậy, hắn còn biết nấu cơm sao?
Nói thật, bất luận đặt ở đâu thì chuyện này đều khiến người khác ngạc nhiên.
Một võ giả thiên tài, lại còn là con trai, mà vẫn có tâm tư nấu cơm à?
Nhất là tối quá, hình như hắn chơi game cả đêm, nếu nàng không nghe nhầm thì là vậy, cái gì mà “lập nhóm nhé”, “ngươi gà quá”….
Chắc là chơi game.
Không sai được!
Tối qua Diệp Thiên Dật chơi game cả đêm với các chị em, Hàn Nhuỵ, Liễu Thiển Thiển, Bạch Hàn Tuyết, Hạ Ngữ Hàn, Bắc Manh Manh, Kỷ Điệp, Hàn Nhã Nhi, Phượng Dao cũng tham gia, còn có Giang Khuynh Nguyệt, mười người tự mở phòng, năm đánh năm, Diệp Thiên Dật bị Hàn Nhuỵ giết chết.
Dù sao, bình thường chơi game hậu cung của Diệp Thiên Dật không thiếu nhân lực, đương nhiên, Diệp Thiên Dật phải lập đội, nếu không có đội Diệp Thiên Dật thì bọn họ rất ít chơi với nhau, nhiều nhất là nói chuyện, bởi vì có đội Diệp Thiên Dật, mọi người mới có thể nghe thấy giọng hắn, khoe khoang làm gì, cái chính là có Diệp Thiên Dật mới được.
“Ăn chút đi, ta thấy trong tủ lạnh có nguyên liệu nên mới làm một bát mì hải sản.”
Diệp Thiên Dật bưng bát mình lên đưa đến chỗ nàng và nói.
Hoàng Liên trong phòng đã súc miệng xong, nàng ngồi xuống và cầm đũa lên.
Mùi rất thơm, trông có vẻ ngon, sau đó nàng ăn thử một miếng.
Và có điều phải nói, nàng đã hoàn toàn ngạc nhiên!
Trời ơi.
Trên đời này còn tồn tại người đàn ông vừa giỏi, vừa đẹp trai, lại nấu ăn ngon vậy sao?
Mùi vị này rất rất giống với mẹ nàng làm, nhưng thật sự rất ngon, mùi vị hơi khác một chút.
“Thấy sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ngon lắm.”
Vẻ mặt Hoàng Liên đang bị hấp dẫn nhưng vẫn tao nhã.
Sao Diệp Thiên Dật lại làm bữa sáng nhỉ?
Ai cũng nói lấy lòng con gái trước tiên phải lấy dạ dày người đó, Nữ hoàng đó, đúng gu của Diệp Thiên Dật, phải nỗ lực hơn mới được!
“Sao ngươi biết nấu cơm?”
Hoàng Liên hỏi.
“À, nấu cơm từ bé, luyện tập quen rồi.”
“Rất tốt.”
Nàng cảm thấy, Diệp Thiên Dật ngoại trừ cảnh giới không khiến mẹ hài lòng ra thì những mặt khác, nếu không lộ ra, mẹ nàng chắc sẽ rất thích, quả đúng là toàn năng, biết nấu nướng, còn lại phải xem những khía cạnh khác.
Có điều, tuy cảnh giới không cao, nhưng hắn mới ngoài hai mươi, dựa theo thiên phú này, hắn nhất định sẽ là một Thái Cổ Thần Vương cảnh.
Hoàng Liên nhanh chóng ăn hết một tô mì lớn.
Ngon quá, nàng đã ăn quen sơn hào hải vị, thậm chí thi thoảng còn ăn mấy món ăn ven đường có thể là khá mất vệ sinh trong mắt mọi người, nhưng món mì này, thực sự làm nàng bất ngờ.
Sau đó Hoàng Liên mang bát vào bếp.
“Woaa! Ngươi ăn hết rồi ư? Ngươi ăn nhiều vậy à?”
Diệp Thiên Dật giọng ngạc nhiên.
Hoàng Liên: ”...”
Nàng dừng lại.
Nói thật, nàng bê bát vào nhà bếp là muốn xem thử trong nồi còn mì không để múc thêm, nhưng sau khi nghe thấy Diệp Thiên Dật nói câu này, nàng đã... đặt bát vào trong bồn rửa.
“Cũng không coi là ăn nhiều nhỉ, rất bình thường, bình thường ta toàn ăn mấy chục món.”
Hoàng Liên bước tới nhẹ nhàng nói.
“Mấy chục món đó ngươi đâu có ăn hết, chỉ như ăn một hai miếng mà thôi, đợi đã, đừng nói là ngươi ăn hết đấy chứ?”
Hoàng Liên: ”...”
Sao lúc người này nói chuyện, nàng lại thấy ghét thế không biết?
“Ha ha ha, đùa thôi, đùa thôi.”
Diệp Thiên Dật cười phá tan sự ngượng ngùng.
“Không sao, rất tốt, nếu tối nay ngươi cũng bình tĩnh được như vậy thì ta sẽ rất vui.”
Hoàng Liên đeo giày.
“Đi thôi.”
“Ta cũng phải đi á? Ta ở lại nhà ngươi, tối nay đến thẳng đó cũng được.”
“Không được.”
Đây là tư gia của nàng, để Diệp Thiên Dật tới đã phải buông bỏ rất nhiều, bản thân rời đi nhưng lại để hắn ở lại ư? Lỡ hắn vào phòng mình thì sao?
“Được thôi, vậy ta đi đâu?”
“Tuỳ ngươi, tìm đại chỗ nào đó ở, chiều ta sẽ đến đón ngươi tham gia tiệc sinh nhật.’
Hoàng Liên nói.
“Ồ, được!”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi ra cùng Hoàng Liên, Hoàng Liên liền rời đi, Diệp Thiên Dật không có việc gì làm đi dạo quanh thành Nguyệt Thần Thánh.
Mới đó đã tới chiều, một cô gái xinh đẹp đến tìm Diệp Thiên Dật.
“Diệp công tử phải không? Nữ hoàng bệ hạ bảo ta đến đón ngươi.”