Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1705 - Chương 1704: Bách Điểu Triều Phụng

Chương 1704: Bách điểu triều phụng
Chương 1704: Bách điểu triều phụng

Mặc Bạch thật sự rất muốn xem thử cái tên Diệp Thiên Dật này thể hiện kỹ năng chơi dương cầm.

Cây đàn dương cầm này đối với một võ giả mà nói thì không hề quan trọng, không hề có một chút ý nghĩa gì. Có chăng có thể coi nó như một sự hun đúc tình cảm trở nên sâu đậm mà thôi.

Nhưng nó là một cách tốt để lấy lòng mẹ vợ.

Lúc nãy hắn bị Diệp Thiên Dật này đè nát rồi, tuy nói kỹ thuật chơi dương cầm không thể mang lại hiệu quả lớn cho hắn, nhưng chung quy nó vẫn có hiệu quả nhất định.

Hắn biết, cảm tình của Hoàng Anh với tên Diệp Thiên Dật này không nhỏ, bởi vì Diệp Thiên Dật đã từng cứu mạng bà. Nhưng cảm tình không nhỏ không có nghĩa là nhất định sẽ trở thành con rể của bà!

Đặc biệt là, nếu như Diệp Thiên Dật sử dụng điều kiện này khiến con gái bà đồng ý trở thành bạn gái của hắn, Hoàng Anh biết được tất nhiên sẽ không vui!

Mà Mặc Bạch lại cho rằng, chính vì như thế mà hai người này bây giờ mới có thể ở bên nhau!

Vậy nên, chỉ cần xác nhận được Diệp Thiên Dật đã dùng những thủ đoạn không chính đáng hoặc bì ổi khiến Hoàng Liên đồng ý ở bên cạnh hắn, hắn sẽ có hàng vạn cách khiến bọn họ chia tay!

Sau đó, bản thân hắn sẽ làm Hoàng Anh vừa lòng.

Diệp Thiên Dật đứng dậy, đi đến bên cạnh cây đàn dương cầm rồi ngồi xuống.

“Diệp Thiên Dật còn biết chơi đàn dương cầm?”

Hoàng Anh nhìn về phía con gái mình.

“Vầng____”

Nếu như là Diệp Thiên Dật trong nhận thức của nàng trước đây, thì chắc chắn hắn biết chơi dương cầm. Nhưng Diệp Thiên Dật này lại là Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, vậy thì hắn có thực sự biết chơi không?

Nhưngnếu như không biết, hắn cũng sẽ không bước lên đâu, đúng không?

Chỉ có thể nói rằng hắn không chắc đã chơi tốt.

Nhưng mà…

Hắn vừa mới bốc phét rằng, lần đầu tiên hắn gặp mình, là mình đã bị tiếng đàn của hắn thu hút…

Vậy nếu như hắn chơi không hay, há chẳng phải hắn tự tát vào mặt hắn sao?

Diệp Thiên Dật ngồi ở đó.

Hắn không biết chơi dương cầm, nhưng hệ thống này đã trực tiếp khiến hắn trở thành một bậc thầy dương cầm. Hắn cũng không cần phải học.

Sau đó, Diệp Thiên Dật đặt tay lên phím đàn dương cầm.

Bất kỳ ai hiểu về cây đàn dương cầm khi nhìn thấy những động tác của Diệp Thiên Dật thì đều biết rằng, hắn nhất định là biết chơi đàn.

“Tên nhóc này còn thực sự biết chơi dương cầm à.”

Y Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Dật. Con gái hắn là Y Nhân Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc.

Chủ yếu là, trong nhận thức của bọn họ, con người này là người đứng đắn, ngay thẳng, nhưng mà cũng rất vô sỉ, miệng chỉ biết chửi bới người khác. Hai mươi tuổi, tài năng đỉnh cấp, y thuật đỉnh cao, còn biết chơi đàn dương cầm? Ngươi cảm thấy nó có bình thường nổi không?

Vậy chắc là cũng chơi không phải quá hay đâu nhỉ?

Cho đến khi những nốt nhạc phía trước vang lên với đôi tay lướt nhanh trên phím đàn của Diệp Thiên Dật, mọi người đều im lặng.

Nền tảng kỹ năng dương cầm này mấy cân mấy lạng, đối với người hiểu biết mà nói, có thể trực tiếp nghe ra được!

“Thật mạnh.”

Hoàng Liên nhìn Diệp Thiên Dật – người có thể đánh ra được giai điệu này, còn Hoàng Anh thì nhắm mắt và thưởng thức giai điệu ấy.

Thật thoải mái!

Nàng chưa từng nghe qua bản nhạc này, nhưng nghe nó vô cùng thoải mái. Chủ yếu là do kỹ nghệ cao siêu của Diệp Thiên Dật.

“Cái gì!?”

Mặc Bạch cau mày ngồi đó, nhìn Diệp Thiên Dật chằm chằm.

Thành thật mà nói, sau khi giai điệu vang lên khoảng một phút, Mặc Bạch đã hiểu được rằng, kỹ thuật chơi dương cầm của Diệp Thiên Dật không chỉ tốt hơn bản thân hắn! Mà còn tốt hơn không ít!

Sao có thể như thế được?

Tài năng và sự hiểu biết của Mặc Bạch đã rất xuất sắc. Để tạo ấn tượng tốt cho Hoàng Anh, để khiến Hoàng Anh kinh ngạc, hắn đã lợi dụng thời gian rảnh rỗi để khổ luyện suốt hai mươi năm, rồi mới bộc lộ ra.

Nhưng mà bây giờ, có một người anh minh kỳ diệu đột nhiên xuất hiện. Bất luận là độ khó của bản nhạc này hay là trình độ của hắn đều có thể áp chế tất cả những gì mà hắn vừa mới thể hiện khi nãy!

Mà hắn mới hai mươi mấy tuổi!

“Thảo nào, thảo nào mà Diệp Thiên Dật nói rằng Nữ hoàng các hạ bị tiếng đàn của hắn hấp dẫn. Kỹ thuật này tốt đấy!”

“Nghe thật là hay. Chắc chắn là nghe hay vô cùng. Hơn nữa các ngươi không cảm nhận được vẻ đẹp đặc biệt của bức tranh này sao? Hình ảnh Diệp Thiên Dật ngồi bên cây đàn chơi đàn với hình ảnh Mặc Bạch ngồi đó đánh đàn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.”

“Đợi đã! Này, mọi người nhìn bên ngoài đi!”

Lúc này, có người phát hiện ra thay đổi ở bên ngoài nên lập tức nhìn sang.

“Ôi trời ơi? Đây là??”

Bọn họ nhìn chằm chằm vào khoảng không với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Rất nhiều loài chim quý, màu sắc sặc sỡ đang bay lượn trong không trung, vô cùng đẹp đẽ.

“Điều này có nghĩa là gì? Có liên quan gì tới việc Diệp Thiên Dật chơi dương cầm không?’

“Không, không, không. Ta thì cảm thấy rất kỳ lạ thôi. Tại sao lại có hàng trăm con chim đặc biệt thế này trên không trung, vô cùng khó hiểu… đợi đã! Đó là…. phượng hoàng?”

Sau đó, bọn bọ vô cùng kinh ngạc vì nhìn thấy ở một phía khác của không trung, một con chim phượng hoàng đang bay ngang qua bầu trời, chim trắng bay thành đàn.

Diệp Thiên Dật đặt tay xuống, hít một hơi thật sâu.

Sau đó Hoàng Anh mới dần mở mắt.

“Rất hay! Rất hay!”

Hoàng Anh không ngớt lời khen.

Đây chắc chắn không phải là lời tâng bốc.

Nàng yêu dương cầm. Trình độ của nàng về mặt này chắc chắn cũng cao vô cùng. Mà bản nhạc này của Diệp Thiên Dật khiến nàng thậm chí có chút kinh ngạc! Kinh ngạc không chỉ bởi độ khó của bản nhạc, mà còn vì kỹ thuật của Diệp Thiên Dật!

Thực sự là rất hiếm. Ở thời đại này mà vẫn còn có người có thể tiêu hao sức lực để luyện những thứ này, thậm chí còn luyện tốt tới mức như vậy… hơn nữa lại còn là một thiên tài!

Thật sự rất tốt!

“Cảm ơn tiền bối quá khen”

Diệp Thiên Dật đứng dậy hành lễ, nói.

“Ừm, lúc nãy ngươi nói Liên Nhi vì vô tình nghe thấy tiếng đàn của ngươi nên mới làm quen với ngươi, ta tin rồi.”

Hoàng Anh gật đầu tán thưởng.

“Đúng ạ, lúc ấy, Tiểu Liên Liên đi tới, đúng lúc ta mới chơi đàn xong. Nàng ấy còn hỏi ta là ai đánh đàn. Ta nói là ta mà nàng còn không tin.”

Diệp Thiên Dật cười, nói.

Hoàng Liên ngồi ở đó, bối rối.

Khả năng nói dối của người này đúng là độc nhất vô nhị. Hắn có thể nói ra những lời này mà mặt không đỏ, tim không đập loạn xạ? Hơn nữa, quan trọng là khi nói dối, Hoàng Liên không cách nào biểu đạt một số biểu cảm. Người này có thể nói dối mà mặt tỉnh bơ, thậm chí trình nói dối còn khiến nàng cảm thấy cảm giác rất nhập vai.

Ôi trời ơi!

Diệp Thiên Dật muốn nói rằng, này là do luyện tập mà có. Hắn có nhiều cô gái như vậy, muốn cho mọi người hài hòa, không phải luyện tập sao?

“Ha ha ha, bình thường thôi. Ở tuổi của ngươi, còn là một thiên tài. Để có được tâm ý học chơi dương cầm thật sự rất hiếm có. Đồng thời, kỹ thuật của ngươi lại rất tốt, Liên Nhi không tin cũng là bình thường thôi.”

Hoàng Anh gật đầu, nói.

Mặc Bạch ngồi đó, sắc mặt vô cùng khó coi!

Đồ khốn!

Thứ khốn nạn!

Hắn không bao giờ ngờ rằng, một người mới hơn 20 tuổi mà trình độ chơi dương cầm lại có thể giỏi như thế! Dựa vào cái gì chứ? Hắn không thể nào hiểu được.

Sau đó, Hoàng Anh nhìn Diệp Thiên Dật, hỏi: “Ta chưa từng nghe qua bản nhạc này, không biết tên của nó…”

Diệp Thiên Dật nói: “Nó lấy tên là Bách điểu triều phụng, là bản nhạc do ta tự sáng tác”

Woa

Nghe những gì Diệp Thiên Dật nói, có người chịu không nổi mà náo động cả lên!

Tự sáng tác không quan trọng. Cứ cho là bản nhạc này rất khó cũng không có vấn đề gì. Quan trọng nhất là… Cái gì? Bách điểu triều phụng?

Bình Luận (0)
Comment