Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1722 - Chương 1721: Đm?

Chương 1721: ĐM?
Chương 1721: ĐM?

Rất nhanh, Tần Hạo đi lên dưới sự dẫn dắt của Dương lão.

Bọn họ nhìn thấy một người trẻ tuổi như vậy đi lên thật sự không nhịn được kinh ngạc!

Đây??

Trẻ như vậy?

“Vãn bối Tần Hạo xin chào các vị tiền bối, tham kiến Nữ hoàng bệ hạ.”

Tần Hạo cung kính hành lễ.

Không sai, Tần Hạo, bạn trai của Nghiêu Bích Liên Dược Thần Sơn ở Hạ Vực, nhà họ Nghiêu không còn, hắn lập tức bỏ nhà họ Nghiêu, từ bỏ Nghiêu Bích Liên đến Thượng Vực!

Đồng thời, tên Tần Hạo này cũng là đại sư huynh ở Thiên Hồ Sơn lúc Diệp Thiên Dật ở hạ vị diện, lúc đó theo Bạch Hàn Tuyết đến, ông nội hắn là một cao thủ của Tội Ác Chi Đô ở hạ vị diện, có điều bị Diệp Thiên Dật biến thành rùa xử luôn rồi.

Bài thơ này là lúc hắn vô tình nghe nói trong lúc ở hạ vị diện , bởi vì lúc đó hắn nghe nói bài thơ này đến từ trong một hội thơ, có người nói phải đưa vào sách giáo khoa, nhưng chắc chắn không thể nhanh như vậy.

Mà tuy rằng người của hạ vị diện đến thượng vị diện nhiều, nhưng người biết bài thơ này lại có mấy người? Bọn họ lại thật sự có thể lấy bài thơ này ra? Người đến từ hạ vị diện lại có mấy người có thể đến Thượng Vực? Cho nên, hắn cho rằng đọc bài thơ này ở Thượng Vực chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì!

Chắc chắn không có ai nhận ra, như vậy bài thơ này chính là bài thơ hắn làm rồi!

Thủy điệu ca đầu!

Có điều hắn quả thực cũng là người tài hoa, chỉ là nói hắn quả thật rất khó làm ra bài thơ như này, như vậy thì mượn dùng thôi.

Thiên phú của hắn không kém, nhưng hắn đến Thượng Vực, yêu cầu bức thiết là bám lên được một đại lão, bài thơ này cộng thêm thiên phú của hắn, hắn cho rằng thật sự có thể bám lên được đại lão.

“Bài Thủy điệu ca đầu này là ngươi làm?”

Ánh mắt Vô Tâm đại sư nhìn Tần Hạo hỏi.

Có hơi không thể tin được, một người trẻ tuổi như này làm ra một bài thơ như vậy, không thể tin được, cho nên nhìn thấy Tần Hạo bước vào, suy nghĩ trong tiềm thức của rất nhiều người là, đây là hắn đạo văn.

Nhưng, nói thật, tính khả năng lại không phải rất lớn, bởi vì cách để nghiệm chứng một người có phải là đạo văn hay không có rất nhiều, hơn nữa không có tên ngốc nào lại đi đạo văn ở nơi như thế này, đối diện với nhiều bậc thầy thơ ca như này không sợ bị phát hiện sao?

Tần Hạo gật đầu: “Chính là vãn bối.”

“Hay! Một bài thơ vô cùng hay, xem ra ngươi rất có tài hoa.”

Tần Hạo hành lễ, nói: “Ở trước mặt các vị tiền bối không dám xưng là có tài hoa.”

“Ngươi cũng không cần khiêm tốn, có điều có lẽ ngươi nhìn ra, các vị đang ngồi đều vô cùng nghi ngờ, nhưng không phải nói mọi người đều là người bản tính đa nghi, chủ yếu là trình độ của bài thơ này quá cao, mà ngươi lại quá trẻ tuổi, khiến người ta cảm thấy có chút không thể tin được, ngươi có thể để mọi người chứng thực một chút không?”

Vô Tâm đại sư nói.

“Chứng thực như thế nào? Mời tiền bối nêu rõ.”

“Như này, chúng ta cho ngươi vài đề tài, ngươi ngẫu hứng phát huy, như thế nào?”

“Không có vấn đề gì.”

Lần đến này Tần Hạo đã chuẩn bị rất kĩ càng, từ mấy hôm trước khi bắt đầu đến Thượng Vực đã nghe nói hội thơ này, hắn dùng thời gian một tháng để chuẩn bị, thơ ca của các loại đề tài hắn đều đã chuẩn bị tốt rồi, tiểu chúng, đại chúng, nếu như gặp phải đề tài chưa chuẩn bị, trình độ của hắn ngẫu hứng phát huy vẫn có thể làm ra bài thơ không tồi, sẽ không có vấn đề gì.

“Được, làm một bài khí phách anh hùng như thế nào?”

Tần Hạo gật đầu, sau đó lấy ra bút mực.

“Xin cho phép vãn bối chuẩn bị một chút.”

“Không vấn đề gì.”

Rất nhanh, Tần Hạo viết ra một bài thơ.

“Không tồi, tuy rằng trình độ kém một chút sơ với bài Thủy điệu ca đầu này, nhưng dù sao cũng là ngẫu hứng phát huy, quả thật không tồi, lại làm thêm một bài đi.”

“Vâng!”

Thời gian chầm chậm trôi qua, Tần Hạo cũng gần như thông qua khảo nghiệm của những người này, tuy rằng không có đặc biệt khoa trương, nhưng mỗi bài đều không tồi!

“Ừm, có tài!”

Vô Tâm đại sư gật đầu.

Tần Hạo vui mừng trong lòng.

Lão giả này hắn biết, là cường giả của Vạn Phật Sơn, nhìn ra được hắn rất tán thưởng mình.

“Đến đây ngồi đi.”

Vô Tâm đại sư vỗ chỗ trống bên cạnh!

Tần Hạo vui mừng trong lòng.

Bay lên rồi!

“Vâng!”

“Bản tôn ở đây tự mình viết cho Nữ hoàng bệ hạ một bài thơ.”

Lúc này Mặc Bạch cảm thấy đã đến lúc rồi sau đó nói.

“Ồ?”

Hoàng Liên nhướn mày sau đó nói: “Anh Bạch có lòng rồi.”

“Vậy ta bêu xấu đọc một chút.”

Đọc xong bài thơ, rất nhiều người không nhịn được vỗ tay.

“Có tài, có tài, bài thơ này bao hàm thâm tình, nhìn ra được mối tình thắm thiết của Mặc tôn giả.”

Hoàng Liên đứng lên nói: “Bài thơ này bản tôn nhận.”

Đây chỉ là cách làm mang tính lễ độ.

“Nữ hoàng bệ hạ thích là được.”

Mặc Bạch nhếch khóe miệng.

Phát huy xuất sắc.

Lúc này Tần Hạo đột nhiên đứng lên.

“Nói đến thơ từ ca phú viết về tình cảm và người đẹp, khoảng thời gian trước đó vãn bối cũng viết một bài, vãn bối muốn lấy ra để các vị tiền bối đánh giá.”

Tần Hạo cuối cùng lại bắt được cơ hội rồi, hắn nhất định phải thể hiện bản thân toàn diện, nếu như vậy mới càng có cơ hội.

Mặc Bạch hắn không quen, nhưng hắn biết Vô Tâm đại sư là người tổ chức hội thơ, cũng biết bên cạnh là Nữ hoàng, nếu như bây giờ đọc bài này ra, hắn cảm thấy hoặc là vị Nữ hoàng này sẽ nhận hắn, hoặc là Vô Tâm đại sư sẽ nhận hắn, ai đều được!

“Được! Vậy lão phu rất mong chờ.”

Vô Tâm đại sư mong chờ nhìn về phía Tần Hạo.

Tần Hạo hành lễ, sau đó nói: “Bài thơ này tên là {Trường hận ca}.”

Nếu như Diệp Thiên Dật ở đây, hắn chắc chắn sẽ tức chết.

CMN nữa chứ!

CMN hai bài thơ hắn viết ở hội thơ ở hạ vị diện, một bài Thủy điệu ca đầu, một bài Trường hận ca, ngươi CMN copy hết? Tuy rằng Diệp Thiên Dật hắn cũng là copy, nhưng khái niệm này không phải rất khác nhau sao?

“Một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.”

“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.”

“....”

Viết xong cũng ngâm xong một bài thơ rất dài, tất cả mọi người nhìn bài {Trường hận ca}này rơi vào trầm tư.

Mặc Bạch nhíu mày.

Đồ khốn nạn!

Ông đây vừa dùng một bài thơ miêu tả mỹ nhân để lấy lòng Hoàng Liên, ngươi CMN không hợp thời lấy ra một bài thơ trình độ này so với Mặc Bạch hắn? Vậy là hắn làm nền?

CMN nữa chứ!

Dù sao Mặc Bạch cũng ghi hận tên Tần Hạo này rồi.

ĐM!

Vô Tâm đại sư đứng dậy kích động đi đến, đến gần hơn nhìn bài {Trường hận ca}.

“Đúng là tuyệt tác, đúng là tuyệt tác!”

Hoàng Liên cũng đứng lên nhìn bài thơ này.

“Hay cho một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son, bài thơ này viết hết một đoạn chuyện xưa, một đời người, lợi hại.”

Hoàng Liên cảm thán nói.

“Vãn bối bêu xấu rồi.”

Tần Hạo hành lễ!

“Không không không! Tuổi còn nhỏ mà đã làm ra được bài thơ như này, trước đó còn có một bài Thủy điệu ca đầu, quá là làm người khác kinh ngạc, thật sự chờ mong tác phẩm khác sau này của ngươi!”

Tần Hạo cười ở trong lòng.

Xem ra thành công rồi.

Chính vào lúc này, một nhóm người đi lên, chính là một trăm người thăng cấp kết thúc so tài ở tầng dưới, đương nhiên cũng có Diệp Thiên Dật và Đoan Mộc Huyên rồi.

Vừa lên, ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn thấy Trường hận ca ở trên.

ĐM?

Diệp Thiên Dật đơ người.

Bình Luận (0)
Comment